Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 99. -

Mẹ Kha có chút bối rối, nhưng vẫn đi vào nhà đóng cửa lại, sau đó lục lọi tất cả đồ vật có giá trị, phát hiện hầu hết tiền trong rương đều đã biến mất!
Bà sợ đến phát run cả người, cơ thể lạnh toát nhanh chóng đếm đi đếm lại ba lần, quả nhiên thiếu hai trăm ba mươi chín đồng tiền!
Một nhà tám người bọn họ đã tiết kiệm hơn hai mươi năm, lại mất một lúc nhiều thứ như vậy…
Mẹ Kha thu dọn đồ đạc, loạng choạng bước ra, dưới ánh mắt sốt ruột của cha Kha, bà nghẹn ngào nói: "Cha nó ơi, chúng ta mất hai trăm ba mươi chín đồng tiền rồi!"
Cha Kha lập tức nghiến răng đập tường: "Ai to gan như thế, dám động đến cả nhà ông?"
Nói xong ông bảo mẹ Kha đi nấu cơm trước, còn mình quay người đi vào nhà chính.
Mọi người nói với nhau mình mất gì, sau đó nhìn về phía bác hai.
"Đừng có nhìn tôi, nhà tôi ngay cả chuột còn không thèm để ý, nhưng mà không biết tại sao, sau khi chia nhà xong, các anh em lại sẵn tiền như thế? Xem ra ai cũng tinh ý, chỉ có mình tôi vùi đầu làm việc, không biết lo cho gia đình riêng!" Ông ta cười giễu cợt nói.
Ông cụ Kha và những người khác không để ý đến ông ta nữa.
"Lúc ngủ chúng ta đều rất tỉnh táo, không thể mất đồ mà lại không biết được, có lẽ không phải là người trong nhà làm." Bác cả Kha mở miệng nói: "Nhà ta cũng không có loại người này, hay là báo công an đi?"
Bác ba và cha Kha không nhịn được lại liếc nhìn bác hai một cái.
"Mấy người nhìn tôi làm cái gì?" Bác hai Kha tức giận gầm lên: "Hôm qua mất mỗi nửa bát nước đường, sao các người lại cho rằng vợ tôi làm được? Nếu cô ấy có bản lĩnh này, tôi sẽ cắt đầu làm ghế cho các người ngồi!"
"Báo công an thì báo công an, tôi sợ cái gì?"
Lúc này bác gái hai nhô đầu ra khỏi cửa, uất hận nói: "Các người đừng khinh người quá đáng, trong thôn có cả đống người như thế, chẳng lẽ bọn họ đều khả nghi sao?"
"Đêm qua tôi đi vệ sinh còn thấy con bé Bảy đi loanh quanh bốn phía cơ mà."
Kha Mỹ Ngu bị nhắc tới vén rèm lên, dựa tường ôm ngực cười nhẹ: "Ô, sao tôi lại có cảm giác mình đang bị vu oan hãm hại thế nhỉ?"
"Rõ ràng tôi ở trong phòng làm một giấc đến bình mình, lại bị bác gái hai nói ra ngoài đi dạo."
"Chậc chậc, trừ phi tôi mộng du, không thì chắc chắn một trong hai chúng ta đang nói dối!"
Kha Ân Thục đẩy cửa ra, tức giận vẽ rắn thêm chân kéo mẹ mình tới, quật cường nhìn về phía ông cụ Kha: "Ông nội, nếu đã có khả năng bị ăn trộm thì chúng ta nên tìm kiếm khắp nơi trong nhà."
"Khỏi cần báo công an, lỡ lại là người trong nhà thì nhà họ Kha chúng ta sẽ trở thành trò cười của thôn Lạc Phượng mất!"
Cha Kha híp mắt, lạnh lùng nhìn sang: "Chuyện liên quan đến chị dâu hai xảy ra hôm qua ai cũng biết, hôm nay nhà này lại xảy ra chuyện lớn như vậy, khó trách có người ghi hận trong lòng, cố ý hãm hại người khác."
"Chú bốn, lời này của chú thật vô căn cứ." Kha Ân Thục lạnh nhạt nói: "Không bằng chúng ta đi lục soát cả nhà đi, có lẽ ai đúng ai sai sẽ rõ ràng."
"Lục thì lục, xem ai sợ ai!" Kha Mỹ Ngu hơi vênh mặt nói.
"Bảo Nhi." Bà cụ Kha đi tới lắc đầu không bằng lòng.
Bất cứ ai sáng suốt đều biết, nếu phát hiện ra thứ gì đó trong phòng Kha Mỹ Ngu, danh tiếng của cô sẽ hoàn toàn bị vấy bẩn!
Ăn trộm, lại còn trộm nhiều đồ như vậy, tính chất không giống nửa bát nước đường kia.
Chắc chắn phòng hai đang ước ao cắn chết Kha Mỹ Ngu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận