Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 684. -

Hai người từ quen nhau, kết hôn rồi bắt đầu yêu nhau, gần ba năm qua đã xảy ra bao nhiêu chuyện, tình cảm càng sâu đậm, càng thêm trân trọng lẫn nhau, cho dù chỉ bên nhau lặng lẽ chẳng làm gì cả, cũng cảm thấy tràn đầy hạnh phúc và niềm vui.
Đôi khi Kha Mỹ Ngu cảm thấy đây giống như một giấc mơ đẹp đẽ không chân thật.
Dù sao, con người sống thực tế, mỗi ngày đều vô lo vô tư, cô dành phần lớn thời gian rảnh rỗi dựa vào các thiết bị điện tử, đọc rất nhiều tiểu thuyết nhưng không bao giờ tưởng tượng ngày tận thế sẽ thật sự đến, mọi người năng lượng bên ngoài kích thích sinh ra dị năng, lại không nghĩ đến mình sẽ xuyên không đến đây, có được một không gian vô cùng tận, gặp gỡ yêu ma quỷ quái.
Nếu cô không trải qua tận thế, không có những giấc mơ đó, không bị đại lão cưỡng chế yêu, thì có lẽ khi cô tới thế giới này, cũng không hiểu được cách quý trọng.
Ứng Yến nhìn thoáng qua, nhìn đến thân hình nào đó, trên người đột nhiên toát ra tia lạnh lẽo.
Kha Mỹ Ngu nhìn theo ánh mắt của anh, đều là bóng người, cô không khỏi tò mò hỏi: "Sao vậy?"
Anh cũng không giấu giếm, bình tĩnh nói: “Thấy gia đình con gái nuôi cũ của ông ngoại anh.
Là người mặc váy màu đỏ hồng và đi giày màu xanh lá cây.”
Màu sắc nổi bật như vậy quả thực khiến người ta nhìn thoáng qua cũng dễ dàng tìm được, khóe miệng cô không khỏi giật giật: "Sao ông ngoại anh lại nhận nuôi bà ta?"
Ứng Yến chế nhạo: "Năm đó nhà họ Tần có một quản gia, ông ta và ông ngoại anh lớn lên cùng nhau, sau khi Hạ Hoa mới thành lập, trong nhà đã sa thải tất cả người hầu, cho họ rất nhiều tiền trợ cấp thôi việc, cũng đủ cho họ mua khoảng sân nhỏ sắp xếp già trẻ một nhà.
Một số người lòng tham không đáy, cho rằng sau khi thành lập Hạ Hoa mới, khối tài sản khổng lồ của nhà họ Tần không thể giữ được, thà cho bọn họ nhiều hơn thì hơn.
Cho nên náo loạn rất lớn, nhưng cho dù nhà họ Tần không thịnh vượng như trước, cũng tuyệt đối sẽ không bị người ta ép buộc, sợ hãi bọn họ. Tất cả đều là vì ích kỷ, lại không biết xấu hổ đứng ra lấy danh hiệu của tổ chức.
Ông ngoại anh đã mời người trong tổ chức đến để trấn áp sự việc, nhưng quản gia lại bị người ta đẩy vào một tảng đá trong lúc cãi vã, chết trên đường về nhà. Trong nhà ông ta chỉ có một cô con gái và một người mẹ già, cô con gái kia cùng lớn lên với mẹ anh, ông ngoại anh thương hại hai người họ không có nơi nào để đi liền ở lại trong nhà.
Lại nói, người phụ nữ đó không coi là con gái nuôi của ông ngoại anh, không tổ chức tiệc, cũng không chính thức thừa nhận. Nhưng bà cụ kia đi khắp nơi tuyên dương việc này, mọi người liền cam chịu.
Thật ra nhà bọn anh không hề có lỗi với bọn họ. Ngược lại, bọn anh đối xử với bọn họ như người nhà, nhưng họ lại toan tính chiếm đoạt tài sản khổng lồ của gia đình anh. Nếu không phải vì cha anh, mọi người ghi nhớ ân tình của ông ngoại anh, an phận cầm đồ vật rời đi. Chính quản gia đã âm thầm xúi giục mọi người, muốn nhân cơ hội được chia nhiều hơn, dù sao tình cảm của ông ta và ông ngoại anh không hề tầm thường, không có lý do mà bỏ qua ông ta cho người khác nhiều hơn.
Ông ngoại anh hiểu được, giả vờ hồ đồ, chỉ thêm một đôi bát đũa trong nhà mà thôi, lạnh lùng nhìn hai người phụ nữ chạy vòng vòng khắp nơi. Những người xung quanh đều là những người thông minh, sao có thể để ý con gái nuôi của nhà họ Tần?
Bà cụ kia gióng trống khua chiêng tìm rể cho cháu gái, chọn đến chọn đi, chọn được một người đàn ông thích luồn cúi. Hai nhà đều muốn lấy nhà họ Tần làm bàn đạp, ăn nhịp với nhau kết hôn, kết quả, ông ngoại anh mặc kệ mọi chuyện, chọc giận bọn họ, cho nên bọn họ nhân cơ hội muốn kéo nhà họ Tần xuống vũng bùn.
Mặc dù ông ngoại anh cố ý tránh đầu sóng ngọn gió nhưng ông ấy không có kế hoạch hoàn chỉnh, nếu không ông ấy và bà ngoại anh cũng sẽ không…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận