Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 460. -

“Không phải mấy người thấy con rể tôi có bản lĩnh, sắp thăng chức lên làm tiểu đội trưởng trong tổ vận tải của xưởng dệt nên muốn tới kiếm lợi đấy chứ?
Ha, đều là người từng sống chung dưới một mái nhà, ai còn không biết trong bụng ai toàn là đồ bẩn thỉu?
Tôi nói cho mấy người biết, Kha Khánh Nghĩa chân cẳng không linh hoạt, không chạy thoát đám lợn rừng nên bị đâm thủng chân, đấy là do cậu ta không có bản lĩnh, đồng chí trong cục không tra ra chuyện này có bất kỳ liên quan gì tới Khánh Thư nhà chúng tôi.
Mấy người đừng tưởng rằng nước bẩn gì cũng có thể hắt lên nhà chúng tôi! Nhưng mà bây giờ tôi đang mang thai rồi, nếu như nó có mệnh hệ gì, vật chắc chắn là do bị nhà các người chọc giận!
Nếu mấy người không sợ phải gánh trách nhiệm thì cứ thỏa sức chặn ở đây đi!”
Mọi người nghe những lời lý lẽ hùng hồn của bà ta xong đều tức không nhẹ.
Khoảng thời gian gần đây, Kha Khánh Nghĩa dẫn theo đám trẻ tu sửa kênh mương, uy vọng của ông cũng bước đầu được dựng lên rồi.
Các thôn dân đã có cái nhìn khác về ông, hình tượng lão lười trong lòng thôn dân cũng đã thay đổi. Ông là người nghiêm túc, có trách nghiệm, thật thà, chăm chỉ, lại thích suy nghĩ, các phương diện khác đều giỏi hơn người.
Người như thế vốn khinh thường việc nói dối.
Ngược lại Kha Khánh Thư trước đây trông thì thật thà, an phận, trên thực tế lòng dạ nhỏ nhen, mỗi ngày đều đi làm, về nhà cùng mọi người nhưng chỉ làm lượng việc bình thường, thế mà nhà ông ta gánh vác nhiều, điểm này hai vợ chồng Kha Khánh Thư không ai cân nhắc tới.
Không có lương thực của người nhà họ Kha, mấy đứa bé không thể sạch sẽ gọn gàng, lại còn đều được học đến cấp hai. Kha Tinh Nguyệt nhỏ nhất cũng là từ sau khi chia nhà, bị cha mẹ lấy cớ nhà có thêm em, không ai chăm sóc nên không cho cô ta đi học nữa.
Có thể nói lúc trước nhà họ Kha đã đối xử rất tốt với phòng hai rồi.
Đúng thế, các đồng chí trong cục không có chứng cứ nhưng người đang làm, trời đang nhìn.
Đúng là có người nhìn thấy Kha Khánh Thư đẩy Kha Khánh Nghĩa nhưng trong lúc thẩm vấn, chỉ vì nhân chứng kia không nói đúng màu sắc quần áo Kha Khánh Thư mặc nên lời khai bị phán không có hiệu lực.
Nhưng mọi người đều biết sự thật là gì, có điều không thể làm gì với kẻ ác.
Bây giờ Đổng Hữu Lan không những không nhận sai thay chồng, hoặc là nói mấy lời mềm mỏng mà ngược lại ỷ mình lớn bụng, uy hiếp mọi người, đảo lộn trắng đen khiến lửa giận trong lòng mọi người ngùn ngụt.
Kể cả phụ nữ nhà họ Kha cũng tức đến nghiến răng, thực sự sợ bị người ta đổ tội.
Vọng Đế Xuất vỗ cánh lên ngọn cây đầu thôn, gào mồm lên càu nhàu: “Chậc chậc, đường con cái bị vùi lấp, không có con trai, sửa đổi mệnh trời, cuối cùng gọi quỷ đòi nợ tới...”
Câu này của nó khiến Đổng Hữu Lan bùng nổ, bà ta nhặt gậy gỗ ở cửa xông ra ngoài ném!
Vọng Đế Xuất nhẹ nhàng tránh thoát, tiếp tục gào lên lần nữa.
“Các người, các người quá ác độc.” Không đánh được con chim kia, Đổng Hữu Lan chỉ người nhà họ Kha rồi nói: “Mấy người không muốn nhìn thấy nhà họ Kha chúng tôi được tốt lành, bây giờ đã là xã hội mới rồi, vốn không có kiểu mê tín kia, mấy người để cho một con súc sinh đi tuyên truyền tư tưởng độc hại!
Trong bụng tôi là con trai.”
Bà cụ biết rõ tính cách ích kỷ, vụ lợi của hai vợ chồng Kha Khánh Nghĩa, sợ bà ta thực sự quay qua báo cáo Vân Bảo Nhi, bà cụ lạnh mặt: “Nếu đã không mê tín, vậy cô uống thuốc chuyển thai gì?
Mang thai rồi còn không yên phận, thuốc có ba phần độc, cô đầu óc ngu dốt, thực sự là muốn con trai đến phát điên rồi!
Kể cả có mang thai con trai thì nó cũng bị cô dằn vặt mất nửa cái mạng...”
Đổng Hữu Lan đờ người nhưng bà ta còn mạnh miệng: “Tôi chỉ uống thuốc thôi, không phải mê tín xem tướng, đoán mệnh như mấy người!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận