Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 173. -

Đào Vũ Sương còn tưởng là kẹo hoa quả, chị ta híp mắt, phồng má, hạnh phúc cắn nát.
Người đàn ông nhà mình điểm nào cũng tốt, chỉ là lo lắng thái quá, đến cả chuyện ăn kẹo sâu răng anh ấy cũng quan tâm thay chị ta, đúng là gánh nặng ngọt ngào mà!
Chị ta rất muốn nói với anh ấy, không cần lo lắng, chị ta là hồ tiên.
Có hồ tiên nào sẽ sâu răng vì ăn kẹo, đau đớn lăn lộn trên mặt đất đây?
Chỉ là chị ta cảm thấy sau khi vỏ bọc đường bị cắn vỡ ra, linh khí tràn ngập trong đó giống như mưa xuân tưới xuống vùng đất khô cằn đã lâu, cũng giống như gió xuân thổi qua khiến băng tuyết tan chảy!
Cả người Đào Vũ Sương đều kích động không thôi.
Chị ta ngậm chặt miệng, không ngừng ra hiệu bằng tay với Kha Mỹ Ngu, hoàn toàn không thể tin nổi.
Sao nhân gian lại có thể có linh khí nồng đậm như thế?
Chưa đợi Kha Mỹ Ngu nói chuyện, Thang Cẩm Hán vẫn luôn nhìn vợ mình chằm chằm bị dọa cho hoảng lên, anh ấy ôm Đào Vũ Sương ấn mạnh vào huyệt nhân trung: “Vợ ơi, em sao thế? Vừa rồi không phải vẫn còn tốt sao, sao lại giật giật lên thế?”
Đào Vũ Sương trừng mắt, không nỡ mở miệng, tránh cho linh khí thoát ra ngoài.
Chị ta chỉ có thể lắc đầu, xua tay, nói với anh ấy bản thân mình không sao, không cần ấn huyệt nhân trung của chị ta nữa, chị ta không thở nổi!
Nhưng Thang Cẩm Hán đang sốt ruột, nào có nhận ra được ý của vợ mình, anh ấy chỉ nóng ruột hô lên: “Vợ ơi, em thả lỏng, đừng cắn mình đấy nhé.”
“Nếu em muốn cắn thì cắn anh đây này.” Nói rồi anh đặt người lên đầu gối mình, một tay tiếp tục ấn huyệt nhân trung, một tay bắt đầy cạy miệng chị ta ra...
Linh khí ở trước mặt chính là cha mẹ ruột!
Đào Vũ Sương không hé miệng, hai tay còn không ngừng đánh Thang Cẩm Hán, muốn để anh ấy buông tay ra.
Thế nhưng tin tức Thang Cẩm Hán tiếp nhận được lại là, vợ anh ấy khó chịu đến khoa chân múa tay...
Kha Mỹ Ngu bị chọc cười bò ra, cô vừa vỗ vai Thang Cẩm Hán, vừa cố gắng ổn định lại tâm trạng, sau đó bực mình nói nhỏ: “Anh họ, chị dâu không sao cả. Chị ấy nếm được viên kẹo ngon nên kích động quá thôi!”
Thang Cẩm Hán đang chăm chú cạy miệng vợ mình ra, nhất thời không nghe rõ.
“Anh họ.” Kha Mỹ Ngu lại gỡ tay anh ấy ra lần nữa, kết quả vừa mới giơ tay ra đã bị Tần Nguyên Cửu cướp việc trước.
Tần Nguyên Cửu tiến lên, ấn lên cánh tay Thang Cẩm Hán mấy lần, nhân lúc tay đối phương không còn sức, anh kéo người ra.
Đào Vũ Sương cũng nhân cơ hội dẫn linh khí tiến vào trong kinh mạch, chị ta đỏ mắt, lau miệng: “Anh lên cơn gì thế?”
Thang Cẩm Hán thấy vợ mình không sao mới gãi đầu, chột dạ cười cười.
Lúc trước anh ấy từng thấy một cô gái xinh đẹp lên cơn động kinh, phải mấy người ấn cô ấy xuống rồi nhét khăn mặt vào miệng, tránh cho cô ấy cắn phải chính mình.
Có điều sự chú ý của Đào Vũ Sương không nằm ở đây, chị ta nhìn Kha Mỹ Ngu, mỉm cười mà chảy nước mắt, sau đó mím môi, đi qua kéo tay cô, vừa đi vừa thỏ thẻ: “Em gái, sao em lại có linh đan? Tại sao em biết chị đã năm trăm tuổi rồi?”
Kha Mỹ Ngu thở phào, nửa thật nửa giả nói: “Chuyện này nói ra thì dài lắm. Em tóm gọn lại nhé, từ lần trước lúc em bị bác gái thứ hai đẩy ngã đập gáy xuống đất, trong đầu em có rất nhiều tin tức liên quan đến tu tiên giới thời thượng cổ.”
“Trong đó bao gồm phù y và ngự thú, còn có một chiếc túi Càn Khôn và một túi linh thú.”
“Em nghĩ có thể là do em may mắn, có được truyền thừa của một đấng đại năng nào đó.”
“Linh đan mà chị vừa ăn, bùa mà em dùng để thăm dò tu vi của chị đều đến từ túi Càn Khôn.”
Đào Vũ Tương kích động, tay không khống chế được hơi dùng sức, sau đó chị ta không tán thành: “Em gái, em không nên nói chuyện này cho chị biết. Thêm một người biết là em có thêm một phần nguy hiểm.”
“Em hoàn toàn không biết, có một vài người vì bảo vật mà làm ra loại chuyện nào đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận