Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 426. -

Tề Bán Tiên kinh ngạc, lập tức cảm kích cúi đầu với Kha Mỹ Ngu, đầu như sắp chạm vào gối đến nơi. “Cảm ơn đồng chí Kha! Mặc dù Minh Minh mới theo tôi ba năm nhưng tôi đã coi nó là người bạn thân nhất của mình rồi.
Nếu sau này đồng chí Kha có chuyện gì, tôi chắc chắn sẽ làm giúp cô!”
Kha Mỹ Ngu mỉm cười nhún vai: “Đợi đến khi anh giải quyết thỏa đáng chuyện ngày mai rồi tính.”
Tề Bán Tiên tiễn Kha Mỹ Ngu rời đi xong, quay người vào hang động, bỗng nhìn thấy một người áo đen đang ngồi trên ghế đá cầm một tách trà ngọc từ từ nếm thử.
Anh ta nheo mắt, mỉm cười, hơi cúi người với người kia: “Không biết đồng chí là ai, tìm tôi có việc gì?”
Người mặc áo đen cười khẩy, lạnh lùng quan sát anh ta vài lần: “Chẳng qua chỉ là chép năm tập sách, sao đã gọi là bền bỉ được?”
Một câu nói đã khiến Tề Bán Tiên đoán được.
Anh ta cười nói: “Còn giỏi hơn là cướp nhân duyên của người khác?”
“Sai rồi.”
Tần Nguyên Cửu xoay chén ngọc, còn hơi đắc ý: “Tôi là người bị cướp.”
Tề Bán Tiên ngồi đối diện với Tần Nguyên Cửu, lúc này mới nhìn rõ người kia qua ánh nến, không khỏi tự lẩm bẩm, hai vợ chồng nhà này trước đây đã từng trải qua đại nạn, từ bỏ quá khứ bắt đầu lại từ đầu, chẳng trách lại có tướng phu thê.
“Không biết đồng chí Tần tìm tôi có việc gì?” Anh ta không thèm khách sáo lấy một chiếc chén ngọc từ trong khay Tần Nguyên Cửu mang đến, rót cho mình một tách trà.
Chỉ cần ngửi thấy hương trà nhàn nhạt, anh ta giật mình, có cảm giác sảng khoái tột độ.
Anh ta không khỏi khen ngợi: “Trà ngon!”
“Đây là trà Vụ Linh, không ngon được sao?” Tần Nguyên Cửu điềm tĩnh nói.
Tề Bán Tiên giật mình, đây là một trong những thần trà được ghi chép trong sách cổ, nghe nói có thể nuôi dưỡng thần hồn, khiến con người trở nên lanh lợi thông minh, biến kẻ ngốc trở thành thần đồng.
Anh ta ngây ngốc uống một ngụm, nước trà trong vắt ấm nóng chảy xuống thực quản, một cảm giác dễ chịu lan tỏa khắp cơ thể, dễ chịu đến mức khiến người ta rùng mình, nổi da gà.
Đây rốt cuộc là cặp vợ chồng thần tiên gì vậy, sao cái gì hay ho cũng có?
Tề Bán Tiên không ngốc, anh ta cầm chén ngọc thử ngụm nước trà, sau đó nghiêm túc nói: “Tôi cần làm gì cho anh?”
Tần Nguyên Cửu nhịp nhàng gõ ngón tay lên bàn đá, điềm tĩnh nói: “Vợ tôi thích lo chuyện bao đồng, nhưng tôi không muốn khiến cô ấy trở thành mục tiêu công kích của mọi người, vì vậy tôi cần anh chắn trước cô ấy.”
Tề Bán Tiên chớp chớp mắt, cười khổ nói: “Đồng chí Tần, anh cũng biết là trở thành mục tiêu công kích của mọi người. Hơn nữa anh không thấy anh thích hợp hơn tôi sao?”
“Tôi có việc cần phải làm, hơn nữa.” Anh chà lên thành chén: “Vợ tôi không vui khi tôi biết những chuyện nhỏ nhặt cô ấy làm.”
Quả là tình thú của cặp vợ chồng nhà người ta, một kẻ độc thân như anh ta không thể hiểu được.
“Được.” Tề Bán Tiên gật gật đầu: “Tôi muốn biết tôi có thể nhận được gì?”
Tề Bán Tiên hỏi rất dứt khoát.
Mặc dù từ bé đến lớn anh ta sống ở nhà họ Tề, ngày qua tháng lại không đọ sức hay đùa giỡn mưu kế với những người kia, nhưng vẫn rất khinh thường những người đó.
Có lẽ bởi vì lớn lên ở nơi tràn ngập dơ bẩn nên anh ta càng thích hướng tới những yên bình ấm áp thuần túy.
So với hao hết tâm tư đạt thành mong muốn, anh ta thích quang minh chính đại hỏi thẳng hơn.
Tần Nguyên Cửu nhếch môi: “Thỏa mãn hết mong muốn với suy nghĩ của anh.”
Nói rồi anh ném một xấp sách dày cộp từ trong túi bên người qua.
Tề Bán Tiên luống cuống tay chân, lớp bụi dày bên trên bốc lên khiến anh ta ho sù sụ.
Nhưng đợi khi nhìn thấy bìa sách, anh ta lại kích động, không nhịn được ho khan khiến chim muông xung quanh cũng kinh hãi bay đi.
“Cái này...” Anh ta đỏ mặt, sau khi ho xong, anh ta kích động đến máu huyết sục sôi: “Cái này là đồ của nhà họ Tề...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận