Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 228. -

Mặc dù ông Tiết, bà Triệu dạy các anh trai nhưng Kha Mỹ Ngu vẫn chuẩn bị cho bọn họ giáo án khá toàn diện. Cô thực sự trích một chút kiến thức, nội dung vượt thời đại, chuyển vào trong tệp văn kiện rồi in ra.
Kha Mỹ Ngu nghĩ đến tính tình đơn thuần, nhiệt huyết của người thời đại này, cô cũng chuẩn bị một chút tài liệu có hiệu quả, có khuôn phép và xây dựng tam quan không tệ, đầu tiên là cuốn “Thép đã tôi thế đấy”, “Quốc gia lý tưởng” của Plato, “Chùm nho uất hận”, “Chiến tranh và hòa bình”,... đương nhiên còn bao gồm cả tác phẩm văn học kinh điển của nước Hạ Hoa.
Thế giới tinh thần có phong phú thì mới nhìn ra trông rộng, mới có khát vọng và hoài bão lớn lao!
Lại thêm vài tuyển tập súp gà cho tâm hồn, ồ, từ điển chữ Hán mỗi người một quyển, từ điển tiếng Anh mỗi người một quyển.
Kha Mỹ Ngu thích nhất là làm việc “thương thì phải cho roi cho vọt” này.
Cô viết kế hoạch cho các anh trai: “Học thuộc hai quyển từ điển!”
Sau đó đến lượt người lớn nhà họ Kha và thôn dân, Kha Mỹ Ngu hơi mím môi suy nghĩ, sau đó múa bút thành văn.
Mặc dù cô có không gian truyền thừa của tu sĩ thượng cổ, còn được trói buộc với trung tâm mua sắm của hệ thống, có thể dùng giá trị hòa bình đổi đồ vật.
Nhưng cô không phải thánh mẫu, muốn gánh vác cả thế giới này lên người, nhiều lúc cô muốn nhãn rỗi, tự do, dùng tâm thái chơi đùa để đối nhân xử thế.
Người khác tốt với cô một chút, cô sẽ trả lại cho người ta gấp ba lần, hơn nữa cô còn vô cùng bao che khuyết điểm!
Giống như cô đối xử với đại lão, lúc nào cũng mang theo gai nhọn, bây giờ cô cũng có chút kháng cự kỳ lạ với trùm phản diện.
Trong mắt Kha Mỹ Ngu, nhìn tổng thể thì người trong thôn nồng hậu, đáng yêu, bọn họ không có nhiều kiến thức, khó tránh khỏi chịu ảnh hưởng từ ngôn luận, gió chiều nào xoay chiều đó, họ chăm chỉ làm việc, dù cho thu nhập thấp nhưng ngày nào họ cũng vui vẻ.
Bọn họ yêu, ghét đều rất bộc trực, thích một người thì moi tim móc phổi đối xử tốt với người ta, không thích thì hận đến không thể chạy tới nhà người đó mắng ba ngày ba đêm.
Xét thấy tình cảm của gia đình mình với thôn Lạc Phượng rất sâu đậm, Kha Mỹ Ngu suy nghĩ đến nhà mình với nhà bác cả và nhà bác ba ngày càng bị kéo dài khoảng cách.
Người nhà họ Kha đều có triển vọng rồi nhưng cả thôn Lạc Phượng vẫn như cũ cũng không được.
Sau này thôn Lạc Phượng sẽ bị công ty khai thác than đá thu mua, dựa vào tinh thần không sợ khó khổ, thôn dân sẽ ngày càng sống tốt.
Có điều đấy là chuyện của mười mấy năm sau.
Hơn nữa giàu có về tiền bạc không tính là gì cả, chỉ khi giàu có về tư tưởng mới có thể thay da đổi thịt cho toàn bộ thôn Lạc Phượng.
Kha Mỹ Ngu hơi đảo mắt, một suy nghĩ chợt lóe lên, chuẩn bị đợi sau khi trời tối, cô sẽ thực hiện.
Cô chuẩn bị sắp xếp cho bà nội, đích thân dạy bà ấy các cách dưỡng sinh, để bà dẫn đầu toàn bộ thôn dân dưỡng thân luyện thể. Sau đó lại thêm cho bà chút súp gà cho tâm hồn, nói đến mọi người đều nhiệt huyết bừng bừng, xắn tay áo lên làm.
Đối với ông Tiết, bà Triệu, Kha Mỹ Ngu chuẩn bị điều chỉnh lại tình trạng thân thể của họ, đợi sau khi đề cao được cái cơ bản, cô lại thanh tẩy bệnh ngầm và căn bệnh chí mạng kia từng chút một.
Trời đã hoàn toàn sẫm lại, Tần Nguyên Cửu mới từ nhà cũ về.
Anh nhìn liếc qua phòng Kha Mỹ Ngu, đôi mắt sáng suốt nhìn qua rèm cửa sổ.
Anh bình thản thu lại ánh mắt, sau đó chậm rãi mặc quần đùi rồi tắm rửa trong sân.
Kha Mỹ Ngu che mắt, từ kẽ ngón tay nhìn thấy thân mình to lớn của người đàn ông dưới ánh trăng nhàn nhạt, tim cô thình thịch thình thịch đập loạn lên!
Cô muốn duỗi tay chạm vào xem có phải nó vừa mềm, vừa dính như bánh gạo nếp không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận