Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 317. -

Đây là người đàn ông của cô ấy, là người đàn ông sẽ ở bên cô ấy suốt đời, cùng nhau nuôi dạy con cái, nắm tay nhau đi hết cuộc đời thăng trầm!
Kha Mỹ Ngu thi triển một lá bùa an thần cho Lý Quyên Mai, để đảm bảo chị ấy có được một giấc ngủ không mộng mị cho đến bình minh.
Kha Nguyên Đại đưa mẹ và em gái về nhà trước, sau đó đưa Lục Tử đi đến thị trấn, ném anh ta vào sân của đồn cảnh sát.
Kha Mỹ Ngu bước xuống xe trước nhà, bầu trời đã bừng lên một màu trắng nhạt.
Tần Nguyên Cửu nghe thấy tiếng mở cửa, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô từ trên xuống dưới một cách tự nhiên, sau đó nắm tay dẫn cô đi vào trong sân.
Dưới sự phục vụ của Tần Nguyên Cửu, Kha Mỹ Ngu lau sạch bụi bẩn trên mặt và cổ suốt đêm qua bằng khăn ấm, sau đó thoải mái thở ra một hơi.
Mặc dù thuật tẩy rửa không những có thể tiết kiệm thời gian và công sức, mà hiệu quả mang lại cũng tốt, nhưng sao có thể mang lại cảm giác sảng khoái như khi làm sạch tự nhiên chứ?
Người đàn ông vào bếp bưng ra một tô mì tự làm kèm thịt heo cắt sợi. Sợi mì được làm vội sau khi thức dậy vừa dai lại vừa thơm, ăn kèm với canh sườn non, thịt heo cắt sợi xào với dầu điều và tương đậu đen, cộng thêm vài cọng rau xanh tươi đang trồng trên bậu cửa sổ.
Đôi mắt đẹp của Kha Mỹ Ngu cong thành hình lưỡi liềm, không ngừng phồng má múc mì vào miệng: “Kỹ năng nấu nướng của đồng chí Tần đúng là càng ngày càng tốt!”
Cô cảm thấy phần lớn những người tài giỏi đều là do gen quyết định, sao cô lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc ăn và chơi thôi nhỉ? Phản diện người ta chỉ cần quan sát cô huấn luyện anh trai mình, đã có thể phát huy tối đa kỹ năng nấu nướng của bản thân. Tài năng và thái độ như vậy là thứ mà cô có trải qua bao nhiêu kiếp cũng không thể nào đuổi kịp được.
Tần Nguyên Cửu mỉm cười thản nhiên nói: “Anh không thể lúc nào cũng hưởng thụ lòng tốt của đồng chí Kha, mà không báo đáp lại gì đúng không?”
Kha Mỹ Ngu không thể chịu được khi anh khen cô, thực ra cô làm mọi việc xuất phát từ ý xấu, không ngừng lợi dụng anh để nâng cao điểm hòa bình.
Cô không nói gì, quyết định im lặng dùng bữa.
Tần Nguyên Cửu nhướng mày nói: "Môn văn hóa của em quá yếu. Trong khoảng mười ngày tới, anh và các anh trai của em sẽ đi sớm về muộn, không có nhiều thời gian để chuyên tâm học tập.
Để em có thể vào được chuyên ngành mà mình thích, anh sẽ chuẩn bị dạy phụ đạo cho em vào mỗi bữa sáng, bữa trưa và bữa tối. Em học được bao nhiêu, thì được ăn bấy nhiêu, tất cả đều phụ thuộc vào tính tự giác của em."
Kha Mỹ Ngu nhăn mặt, tính tự giác là cái gì chứ, trong từ điển của cô không hề có từ này!
Nếu cô có tính tự giác, sao cô có thể bị liệt vào danh sách những học sinh yếu kém được chứ?
“Sao vậy, không muốn sao?” Tần Nguyên Cửu bình tĩnh hỏi.
Kha Mỹ Ngu vội vàng gật đầu: "Muốn chứ, sao lại không muốn được chứ? Đồng chí Tần đích thân ra trận phụ đạo cho em, em nhất định sẽ phối hợp trên mọi mặt trận!"
Tần Nguyên Cửu hài lòng gật đầu, không biết từ đâu lấy ra một cuốn sổ dày, đập mạnh xuống mặt bàn: "Trong tuần này, em dành thời gian học thuộc những kiến thức cơ bản này nhé.
Vào bữa sáng, bữa trưa và bữa tối của mỗi ngày, em có thể đến chỗ anh để trả bài. Sau khi học xong những kiến thức cơ bản này, chúng ta sẽ học qua cái khác."
Kha Mỹ Ngu bĩu môi nhận lấy cuốn sổ, sau đó mượn ánh nến nhảy múa để đọc nó.
Cô đã từng nhìn thấy chữ viết của Tần Nguyên Cửu, chữ viết khỏe khoắn có lực, đẹp mắt và thu hút giống như con người của anh vậy.
Chẳng qua là giữa những đường kẻ dày đặc của cuốn sổ, chữ viết của anh giống như bị đóng khung trong những khoảng trống hẹp, trở nên đều đặn và ngay ngắn. Mỗi chữ giống như một tác phẩm điêu khắc, đẹp đến nỗi không thể tưởng tượng được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận