Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 700. -

Kha Mỹ Ngu sửng sốt, cô đã bị mắc kẹt bởi tư duy cố định.
Cô lập tức hào hứng hỏi: "Cách này không tệ, có phải những căn nhà khác cũng có thể giải quyết theo cách này không? Dù sao thì hầu hết nhà của chúng ta đều sẽ cho thuê.”
Ứng Yến trầm ngâm, không có ý định che giấu nói: "Cũng không phải vậy, muốn giải phóng căn nhà này thực sự rất khó. Những hộ gia đình đang sống ở nhà họ Tần ở, hoặc là có nhiều mối quan hệ, lòng dạ hẹp hòi thích giở trò ở sau lưng; hoặc là chính là những hộ có thu nhập thấp, ông bà già khó đối phó dám treo cổ tự tử bằng dây thừng.”
Kha Mỹ Ngu đồng tình vỗ vai anh, "Người gây khó dễ cho anh nhất định không chỉ có một hai người, chỉ riêng việc tìm ra những người này cũng sẽ tốn rất hiều công sức.”
Ứng Yến nhếch khóe môi nói, "Vợ cứ yên tâm, chồng em là người sẽ chịu thiệt sao?"
“Đương nhiên là phải ăn miếng trả miếng! Anh đã có manh mối rồi, chỉ cần xác nhận một phen.”
“Đây là trung tâm thành phố, an ninh khá tốt, chất lượng và phẩm chất của hàng xóm xung quanh cũng ở mức chấp nhận được. Gần đây anh có chút việc bận, em cần gì thì cứ nói với anh, chờ sau khi xong việc này, anh sẽ dẫn em đi dạo.
Có thể mượn Vân Bảo Nhi và Hắc Bảo Nhi một chút!”
Kha Mỹ Ngu lên tiếng trả lời, "Vậy anh cẩn thận một chút, đây coi như là vấn đề mà lịch sử để lại, rất nhiều người đều phải đối mặt. Sớm muộn gì cũng sẽ giải quyết được, nếu như khó quá, cùng lắm thì chúng ta kiên nhẫn chờ đợi và chỉ giải quyết một vài vấn đề khó giải quyết khác.
"Biết rồi, quản gia nhỏ." Ứng Yến cười xoa đầu cô.
Anh thích những chuyện nhiều thử thách, hiện tại không có ngành chuyên đòi nợ, đây xem như là một khu vực giữa trắng và đen. Nếu sử dụng tốt, anh không chỉ có thể kết nối giữa người với người mà còn có thể dẫn dắt các anh em làm giàu.
Nếu đợi đến khi tổ chức can thiệp mạnh vào chuyện này, thì sẽ không thu được bao nhiêu lợi nhuận.
Nhà ở thương mại sẽ phải đợi đến những năm 1980, mà sự bùng nổ bất động sản sẽ phải mất thêm 20 đến 30 năm nữa.
Trong lòng Ứng Yến đã có một số kế hoạch, anh muốn nhà họ Tần gắn kết chặt chẽ với sự phát triển của tổ chức.
Nửa tháng sau đó, Ứng Yến đi sớm về trễ, nhưng luôn sắp xếp rõ ràng cơm nước cho Kha Mỹ Ngu.
Về phần Kha Mỹ Ngu, ngoài việc lên ý tưởng ra, cô còn nhân cơ hội mày mò nấu ăn.
Không có ai bên cạnh, cô vui vẻ đạp chiếc xe đạp 26 mới mua đi mua thức ăn ở khắp nơi, số lượng khá nhiều, về nhà tự nấu chín rồi tích trữ ở trong không gian tiêu thụ dần.
Một tuần sau, hôm nay Ứng Yến về sớm một chút, nhìn thấy Kha Mỹ Ngu thì thần bí nói: "Vợ, đi thôi, chúng ta ra ngoài làm một việc lớn!"
Anh trực tiếp thu dọn túi xách của Kha Mỹ Ngu, đưa cô đến vùng ngoại ô thành phố, trên đường nói: "Anh nghe nói hôm nay hàng hóa của lão Tam, lão Ngũ và lão Bát sẽ đến thủ đô.”
Kha Mỹ Ngu phản ứng lại, kích động hỏi: "Chính lô vải từ thành phố Thiên Cơ được sản xuất sai quy cách sao?"
"Đúng vậy," Ứng Yến gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng nói, "Chuyện nhà họ Tần chính là do lão Nhị và lão Ngũ cùng nhau giở trò ở sau lưng!”
"Ông ngoại anh luôn đối xử tốt với người khác, với thủ đoạn cao tay, ông đã đánh bại nhiều kẻ thù truyền kiếp và khiến mọi người phải rơi nước mắt cảm ơn nhà họ Tần. Ngược lại kẻ luôn tố cáo, buông lời xúc phạm nhà họ Tần chính là họ hàng và đám anh em thân thiết của anh!”
Tuy những rắc rối này đều là do nguyên thân gây ra, nhưng Ứng Yến đã tiếp nhận cơ thể này thì sẽ chịu trách nhiệm.
"Theo anh được biết, lô hàng này rất lớn, người phụ trách sợ bị tổ chức phát hiện và bị trừng phạt nên đã bán tất cả nguyên liệu thô với giá rất thấp, thậm chí còn không kịp tính phí đến chi phí lao động, tổn thất máy móc,...
Bạn cần đăng nhập để bình luận