Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 51. -

Kha Mỹ Ngu mở mắt ra, cười khẩy một tiếng, nếu cô đoán không lầm, thứ Kha Ân Thục đang tìm kiếm chính là kho báu lúc trước mình lấy được trên núi.
Trong truyện không nói rõ về chuyện này, chỉ nói trước khi lấy chồng, ngày nào Kha Ân Thục cũng chạy ra sau núi để tìm đồ tận hiếu cho cha mẹ, sau đó may mắn tìm được kho báu, còn vô tình kích hoạt không gian linh tuyền.
Nhưng bây giờ xem ra, tất cả hành động của Kha Ân Thục đều hướng đến một điều rất rõ ràng.
Đó là Kha Ân Thục lợi dụng trọng sinh để cướp đoạt vận may của nguyên chủ!
Ví dụ như cô ta đã cướp đi vị hôn phu của nguyên chủ, người có khả năng trở thành đại lão trong tương lai. Một ví dụ khác là cô ta không tìm được bảo vật nên đến chỗ nguyên chủ điều tra.
Đáng tiếc Kha Ân Thục trọng sinh lại gặp phải cô, một con cá chép nhỏ cũng trọng sinh.
Kha Mỹ Ngu ngồi dậy chống cằm suy nghĩ, kho báu quá hấp dẫn đối với người trọng sinh, lần này Kha Ân Thục không tìm được, nói không chừng sau này còn chiêu khác.
Cho dù đó là gì, Kha Mỹ Ngu cũng không sợ, cùng lắm thì binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, lúc đó giải quyết sau!
Hoẵng săn được từ sau núi rất béo, mỗi con nặng sáu bảy mươi cân. Kha Mỹ Ngu tùy tiện ôm một con, lặng lẽ không phát ra tiếng động vứt vào phòng bà cụ, sau đó mới tiếp tục trở về phòng đi ngủ.
Trong khu nhà họ Kha có năm cái bếp lò, trước khi chia nhà, mỗi bữa Kha Mỹ Ngu chỉ ăn ở phần bếp nhà mình, nhưng bây giờ cô có thể ăn ở cả bếp nhà mình lẫn bếp của bà cụ. Khẩu phần của hai bếp cũng chỉ no một nửa, cộng thêm chút đồ ăn nhẹ và trái cây cô lén bổ sung trong khi ăn, miễn cưỡng có thể làm yên dạ dày.
Sau khi ăn xong hai phần bữa sáng, Kha Mỹ Ngu nắm tay bánh bao nhỏ, đi lên thị trấn dưới sự hộ tống của anh hai.
Còn chưa ra khỏi thôn, cô đột ngột kéo tay áo anh hai, cười nói: "Anh hai, anh không cần tiễn em đâu, em với bánh bao ngồi xe đạp đi là được rồi!"
Anh hai Kha sửng sốt, nhìn quanh một lượt, lấy xe đạp ở đâu ra?
Còn chưa kịp phản ứng, anh ấy đã bị em gái đẩy vào sau một gốc cây.
Kha Mỹ Ngu kéo bánh bao chạy thẳng ra giữa đường, thành công chặn Tần Nguyên Cửu đang đạp xe lại.
"Thật là trùng hợp nha, đồng chí Tần, anh cũng đến thị trấn sao?" Kha Mỹ Ngu mặt mày cong cong cười hỏi.
Dáng vẻ của cô vô cùng xinh đẹp, bây giờ lại cười lên dịu dàng, mặc dù trong lòng Tần Nguyên Cửu vẫn luôn bài xích người phụ nữ dây dưa với mình không thôi này, lúc này cũng không thể không thừa nhận, Kha Mỹ Ngu là một tuyệt đại giai nhân hiếm có, khiến cho người ta khó mà chán ghét.
Anh cụp đôi mắt nhuộm đầy bão tố xuống, lạnh lùng mở miệng: "Tránh ra!"
"Đồng chí Tần, tôi và bánh… tôi và bạn nhỏ Lư Việt Hải đến đồn công an trong thị trấn. Anh là người quen cũ của bác cậu bé, không giúp đỡ chút là không được đâu?" Kha Mỹ Ngu không nhíu mày, tiếp tục cười nhẹ nói.
"Để tôi thay các người nói một tiếng." Tần Nguyên Cửu không nhấc mí mắt, nói.
"Ai da không cần đâu, tôi và bạn nhỏ Lư Việt Hải rất rảnh rỗi, tự đi một chuyến mới yên tâm. Nói không chừng cậu bé còn có thể nói vài câu với cha mẹ và bác cả của mình thì sao." Kha Mỹ Ngu liên tục khoát tay, hôm nay cô nhất định phải ngồi xuống ghế sau xe của trùm phản diện!
Vì thế, Kha Mỹ Ngu không ngừng cầu nguyện trong lòng: Ông trời ơi, vì cái mạng nhỏ mà con phải khuất phục trước hệ thống, cua đổ trùm phản diện tim lạnh như băng. Nhưng thế giới này không thân thiện với phụ nữ, sớm muộn gì con cũng phải lấy chồng, chẳng bằng lập gia đình với trùm phản diện cho xong.
Dù sao đàn ông trên đời này đều đen như nhau, ngay cả thanh mai trúc mã của cô hồi đó, cũng chỉ là miễn cưỡng chơi đùa với nhau mà thôi.
Hơn nữa chỉ cần không phải loại như đại lão, cho dù có là người đàn ông gia trưởng, kiểm soát màu sắc kiểu dáng đồ lót của cô, cô cũng chấp nhận!
Bạn cần đăng nhập để bình luận