Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 808. -

Đúng như những gì Kha Mỹ Ngu nói, công việc, phúc lợi của nhân viên ở đây khá tốt nhưng tổng thể mà nói cũng là nơi trong sạch, không có quá nhiều thứ bị cắt xén, có điều thỉnh thoảng có thể nhận chút quà tặng từ nhà tài trợ.
Lắm người ít thịt, chỉ có thể nghiêm khắc khống chế số lượng.
“Đồng chí Kha, chuyện này tôi cũng hiểu nhưng mà nhà họ Triệu không phải gia đình bình thường.” Ông ta nhăn mặt nói: “Người có địa vị như ông cụ Triệu vốn nên ở tứ hợp viện quanh Tử Cấm Thành.”
Quanh Tử Cấm Thành có một khu tứ hợp viện, đó là nơi ở của vương tôn quý tộc thời cổ đại.
Bây giờ các lão đại cấp cao của Hạ Hoa đều ở trong đó, có thể nói mỗi người trong đó dậm chân cũng đủ làm cho cả Hạ Hoa này rung chuyển.
Tứ hợp viện được mọi người trong thành phố Tứ Cửu biết rõ nhưng người bình thường đều không có quyền được biết đến chuyện này. Dựa theo thiết lập trong tiểu thuyết, có lẽ đây là sự khác biệt giữa thế gia và siêu cấp thế gia.
Khó trách chủ nhiệm Hình và ủy ban quản lý đều nịnh nọt nhà họ Triệu như thế.
“Có điều ông cụ Triệu vẫn nhớ chuyện cũ nên dẫn con cháu đến ở trong căn nhà lúc ông ấy còn trẻ nhưng ngày nào cũng có người xách quà đến cửa, không ít người sống trong tứ hợp viện gần Tử Cấm Thành cũng tới thăm.
Cùng lắm thì cô nói không có ngoại lệ.”
Kha Mỹ Ngu nhíu mày lắc đầu: “Dù cho là ai cũng không được mở tiền lệ. Nếu không giới hạn của con người sẽ bị phá vỡ, giới hạn càng ngày càng thấp đi, đến khi đó, lấy đâu ra nhiều tiền để nuôi người ta như thế?
Chẳng lẽ lần này lúc báo cáo xin tài chính chúng ta nói bởi vì năm nay có thêm vài người con cháu nhà họ Triệu nên số tiền tăng thêm cả chục nghìn đồng sao?”
Chủ nhiệm Hình ủ rũ: “Đồng chí Kha, tôi, tôi đã vỗ ngực đảm bảo với các đồng chí trong ủy ban quản lý...”
“Thế tôi mới nói, không nắm chắc trăm phần trăm thì ông đừng có đồng ý.” Kha Mỹ Ngu gật đầu.
Dù sao cũng là đồng nghiệp làm chung nửa năm, mỗi người đều gần như là được cô huấn luyện và đề bạt lên. Hiệu trưởng lo liệu công việc thường ngày mà Kha Mỹ Ngu lại nắm giữ quyền quyết sách, trừ phi một ngày nào đó cô thực sự để đại học dành cho người lớn tuổi này tự sinh tự diệt.
Năng lực của chủ nhiệm Hình không tệ, bình thường cũng là một đại tướng, chẳng qua quả thật là nhà họ Triệu không tầm thường nên mới làm cho ông ta bị loạn trận tuyến.
“Ông về đi.” Cô mím môi nói: “Cứ nói thẳng với người ta là tôi không đồng ý. Mỗi một chức vụ trong trường chúng ta đều là một cái hố, nửa năm trước đã bị chiếm hết rồi, hoàn toàn không có phần dư ra.
Bọn họ muốn tới thì có thể tự nộp đơn xin để tổ chức phê duyệt lương cũng như phúc lợi cho họ.”
Chủ nhiệm Hình gật đầu, cứ nghĩ tới phải trả lời người ta, da đầu ông ta lại không nhịn được mà tê dại.
Lúc về nhà, ông ta không nhịn được vòng xe đạp đi xa nhưng vẫn bị thím Chu trong ủy ban quản lý chặn ở cửa.
Mọi người đều sống trong cùng một khu, đương nhiên cũng biết rõ nhau, nhất là thím Chu của ủy ban quản lý, nhân duyên bà ta tốt, mấy ngàn hộ ra đình bà ta thuộc như nằm lòng.
Chuyện trong ủy ban quản lý nói nhiều không nhiều mà nói ít cũng chẳng ít, nhưng ai bảo thím Chu cứ nhung nhớ chuyện này, chưa tan làm đã đến đợi ở nhà chủ nhiệm Hình.
“Ông Hình, chuyện công việc nhà họ Triệu ông đã lo xong chưa? Có thể giành ra được mấy chỗ trống?” Thấy người về, bà ta vội chạy lên hỏi: “Con dâu thứ ba nhà họ Triệu nói nhà họ có bảy, tám người cần được sắp xếp đó.
Ông cũng biết đấy, công việc này dễ tìm sao? Mỗi củ cà rốt có một cái hố rồi, có người về hưu thì còn con, cháu nhà người ta thay thế, kể cả sinh viên đại không cũng không chắc có thể ở lại thủ đô.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận