Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 110. -

Kha Nguyên Vạn nghiến răng: “Em bảy, em nói anh trai em như vậy sao?”
“Em ăn ngay nói thật còn gì, lẽ nào tiên nữ trên trời đứng trước mặt anh bốn, anh cũng dám đi lên bắt chuyện sao?” Kha Mỹ Ngu hất cằm: “Chẳng hạn như tiên nữ em đây.”
Mấy tên đàn ông đều bị chọc cười: “Khắp làng trên xóm dưới cũng chỉ có mình em bảy nhà ta trông như tiên nữ, là các anh trai không may mắn. Nếu như có thể tìm thấy một người vẻ ngoài không tồi, làm việc nhanh nhẹn lại đối xử tốt với em bảy, như vậy anh cả cũng thấy vui lòng.”
Anh cả nói chuyện, mấy người anh trai khác cũng gật đầu liên tục.
Kỳ thực, bọn họ rất xấu hổ khi nói ra, thậm chí còn bày đặt ra vẻ đàn ông ghét bỏ lấy vợ nhưng có ai lại không muốn có một gia đình nhỏ đâu? Chỉ là đàn ông không lo xa, loại suy nghĩ này chỉ chợt lóe qua, hoàn toàn không tạo thành phiền muộn.
Hơn nữa em gái xinh đẹp, ngoan ngoãn, dịu dàng như vậy, yêu cầu của bọn họ với vợ tương lai cũng rất cao, thấy ai cũng không hợp ý, không khơi gợi nổi ý muốn kết hôn, cũng không trách trước kia em gái phiền toái.
Bà cụ nhìn năm đứa cháu trai cao lớn, cường tráng lại thông minh sáng dạ, nhịn không được thở dài: “Mấy cái đứa này, thời buổi hiện nay cưới được vợ là tốt rồi, còn kén các chọn canh, chờ khi ngoảnh lại mấy đứa đều lớn cả đống tuổi, xem còn ai muốn lấy mấy đứa không!”
“Bà nội.” Kha Mỹ Ngu nghiêm túc nói: “Cháu cảm thấy các anh trai nên lập nghiệp rồi mới thành gia, chờ khi từ huyện thành về, cháu sẽ huấn luyện bọn họ thật tốt.”
“Đàn ông không muốn cưới tiên nữ thì không phải đàn ông tốt. Chúng ta có ước mơ thì phải nỗ lực hết mình để đạt được mục tiêu!”
“Được, vậy cứ dựa theo yêu cầu của tiên nữ Bảo Nhi nhà chúng ta mà huấn luyện.” Bà cụ cũng nghiêm túc đáp lời, nói xong bà ấy còn tự mình thấy vui vẻ trước.
Mẹ Kha ló đầu ra khỏi phòng bếp: “Năm đứa các con không ra ngoài đi chơi, con trai đều thành chuỗi cả rồi.”
Con gái nhà tốt đều có cả đống người đến cửa cầu hôn, làm sao đến lượt mấy đứa con trai ngốc nghếch lông bông nhà mình được?
“Mẹ cứ yên tâm đi, mấy anh trai có con che chở, đảm bảo giữ lại để cưới năm người con dâu tốt cho mẹ mà.” Kha Mỹ Ngu cười nói, trong lòng cũng thật sự tính toán như vậy.
Cô thích bầu không khí của gia đình nguyên chủ, nếu vẫn muốn duy trì bầu không khí ấy thì những người chị dâu sắp trở thành thành viên trong gia đình nhất định phải hòa hợp với cô mới được.
Dù sao thì hòa hợp giữa mẹ chồng nàng dâu, chị dâu em chồng vẫn là vấn đề khó của nước Hạ Hoa trong suốt hàng ngàn năm qua!
Đang nói thì Tần Nguyên Cửu đẩy xe đạp tới cổng sân rồi bấm chuông.
“Tiểu Tần tới rồi, thím vừa mới rán bánh, cùng vào ăn nào.” Mẹ Kha và bà cụ nhiệt tình gọi anh đi vào.
Kha Mỹ Ngu lạnh mặt, trừng mắt nhìn boss phản diện ra vẻ đạo mạo.
Hôm nay Tần Nguyên Cửu đi huyện thành, hiếm khi thấy anh ăn mặc chỉnh tề, áo lam cổ đứng kiểu Tôn Trung Sơn, bên dưới là quần ống đứng cũng màu xanh lam, bao lấy thân hình cường tráng mạnh mẽ của anh ta.
Anh cao ráo, đường nét khuôn mặt tuấn tú, thâm thúy, kết hợp với mái tóc hơi dài ở giữa, lúc bước đi cũng khó nén được vẻ cao quý, hoàn toàn là một hormone di động!
Thấy người đó nhìn qua, cô khịt mũi rồi khoanh tay quay đẩu bỏ đi.
“Tiểu Ngư Nhi, sao còn chưa đi rửa mặt, Tiểu Tần người ta cũng đã đến đón con rồi.” Mẹ Kha thấy con gái đầu tóc như ổ gà, hành động như trẻ con thì buồn cười tiến lên nhỏ giọng đẩy cô vào.
Kha Mỹ Ngu sống không còn gì luyến tiếc ảo não vỗ trán, giậm chân chạy về phòng rửa mặt.
Không dễ dàng gì mới đi huyện thành, cô lục lọi quần áo của nguyên chủ, tìm kiếm hồi lâu mới tìm được một chiếc áo len cổ tim màu đỏ, một chiếc sơ mi trắng nhún bèo, một chiếc áo khoác nhung màu cà phê mà mẹ Kha tranh thủ thời gian may cho cô, bên dưới là một chiếc quần đen.
Đã vào cuối thu, cô cũng trở thành tu sĩ nhưng người lười như cô sao có thể mỗi giờ mỗi phút vận chuyển linh lực chống lại cái lạnh được? Cho nên người đặc biệt sợ lạnh là cô đây đã lén lút đổi một bộ lông cừu của Đức để giữ ấm, cả người cô ấm áp mà giãn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận