Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 268. -

“Đấy là anh chỉ nói trên lý thuyết thôi.” Anh cầm lấy quả táo gặm ngồm ngoàm: “Anh chỉ là một người tốt nghiệp trung học đi làm lính, có thể biết cái gì chứ?”
“Em tin tưởng đồng chí Tiểu Kha nhà ta mồm mép lợi hại, nhất định có thể tìm được người phù hợp, cũng có thể thuyết phục được công xã làm được việc này!”
Kha Mỹ Ngu nhìn qua anh: “Đến lúc đó, công lao của anh phải chia cho em và người khác rồi nhỉ?”
Sao cô lại không phát hiện ra anh rộng lượng như vậy nhỉ?
“Có thể, chỉ cần em có bản lĩnh làm được việc này, thì công lao tất nhiên là của em rồi.” Tần Nguyên Cửu gật đầu, còn bổ sung nói: “Đương nhiên, nếu như các người gặp vấn đề gì, anh cũng có thể cung cấp kỹ thuật và nghĩ ra ý tưởng hỗ trợ.”
“Anh có lòng tốt vậy sao?” Cô luôn cảm thấy không đành lòng nha.
Tần Nguyên Cửu nhìn cô một cái, mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ một lời khó nói hết: “Hết cách rồi, em cũng đã nói, sau này em sẽ cùng anh tới thủ đô. Nếu như em chỉ là một học sinh của đại học Khoa học Tự nhiên phổ thông của tỉnh N, đến thủ đô, anh sợ em sẽ tự ti.”
“Dù sao nữ sinh ở thủ đô vơ đại cũng được một nắm. Nhưng học sinh sẽ tu sửa kênh sông mương máng vì nhân dân, ở toàn bộ Hạ Hoa này chỉ có một người, em cảm thấy sao?”
Kha Mỹ Ngu sửng sốt: “Em có gì mà tự ti? Ngoại hình em rất đẹp, nếu em tự ti, người khác còn có thể sống sao?”
“Tuy nhiên, em tu sửa sông, sẽ được viết vào lý lịch hả?”
Tần Nguyên Cửu gật đầu: “Chẳng qua là viết thêm vào một dòng trên hồ sơ thôi, công xã ghi nhận nhân tình này.”
Kha Mỹ Ngu không khỏi nhăn mày, có vẻ như, trừ việc ăn uống ra, làm vài loại việc tăng vinh quang về cho bản thân, có vẻ cũng không tệ lắm nhỉ?
“Được, vậy, vậy em thử một chút nhỉ?” Cô ngượng ngùng hỏi.
“Thử chứ, anh thấy cha cũng đang nhàn rỗi không có việc gì, hay để ông ấy cùng em thực hiện việc này đi, nói không chừng có thể vớt được chức trợ lý ở công xã đấy.”
Tần Nguyên Cửu đã giúp Kha Mỹ Ngu thêm chắc chắn dự định này hơn.
Cô và các anh đều đi học đại học, sau này tốt nghiệp nhất định có thể kiếm được công ăn việc làm ổn định, nhưng cha mẹ ở nhà trồng trọt, cũng khiến con cái lo lắng đau lòng.
Thế nhưng ở trong thôn, chỉ những người lớn tuổi như ông bà của cô, hơn nữa còn phải có người hiếu thuận mới có thể gia nhập vào hàng ngũ dưỡng lão.
Nhưng cha mẹ cô cũng mới hơn bốn mươi tuổi, sao có thể chắp hai tay đi dạo khắp trong thôn được?
Không nói đến bọn họ thấy khó chịu ở trong lòng khi nửa đời đã mệt nhọc làm việc, mà chính người dân trong thôn cũng sẽ đỏ mắt đưa ra đủ các loại nhận xét.
Người trong thôn thích sĩ diện, cha mẹ muốn hòa nhập với mọi người, cũng muốn như trước kia cũng với mọi người xuống đồng làm việc lấy công điểm, cùng lắm bọn họ chỉ kiếm đủ để chi tiêu cho mình một năm là được.
Nếu như là người bên ngoài, Kha Mỹ Ngu mới không rảnh rỗi để quản đâu.
Nhưng đây là cha mẹ ruột của thân thể này, hai tháng qua, cô có thể cảm nhận được tình yêu thương họ dành cho cô lớn bao nhiêu.
Vì thế cô cũng phải tìm cho cha mẹ một công việc nào nhẹ nhõm một chút!
Kha Mỹ Ngu không nhịn được lôi kéo Tần Nguyên Cửu, để anh nghĩ kế giúp mình: “Anh Cửu, anh nói xem mẹ em giỏi thứ gì nhỉ?”
Tần Nguyên Cửu nhíu mày, híp mắt không nói.
Cô lập tức hiểu ý đứng dậy, giúp anh nắn vai đấm lưng, cười nhẹ hỏi: “Không biết đồng chí Gia Cát Tần có cao chiêu gì không ạ?”
“Mẹ nấu cơm không tệ.” Anh chợp mắt hưởng thụ cảm giác khoan khoái thả lỏng toàn thân, giọng nói cũng dần khàn khàn: “Không phải năm trước lò gạch nói muốn tuyển người hay sao? Nhiều người, trong phòng bếp chắc chắn cần nhân công, anh sẽ hỏi bọn họ có tuyển đầu bếp hay không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận