Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo (Bản dịch 920 chương)

Chương 86. -

Kha Mỹ Ngu dùng dao cắt thành từng miếng nhỏ, đổ nước mật đường đỏ lên trên, thả một nắm nho khô, hạt mè rang, đậu phộng giã nhỏ, để lại một phần cho bọn chúng ăn.
Mẹ Kha vẫn rất lo lắng, không ngừng ngó qua, thấy Kha Mỹ Ngu bắt đầu lấy khay, bà vội vàng chạy tới.
"Sao lại nhiều như vậy? Tiểu Tần muốn đãi khách sao?"
Kha Mỹ Ngu dùng khay sứ trong nhà đựng đồ ăn, khay nào cũng đầy ắp, ba khay thức ăn, một khay đựng đồ ngọt, một bát pudding, cộng thêm một nồi cơm, một bát canh, đủ khẩu phần cho gia đình tám người bọn họ, bao gồm cả sáu thanh niên trai tráng.
"Cái đó." Kha Mỹ Ngu lươn lẹo cho Tần Nguyên Cửu: "Đồng chí Tần có khẩu vị lớn, mấy ngày nay xây nhà mệt mỏi, anh ấy ăn rất nhiều, mà nếu ăn không hết, thì ban đêm có thể hâm nóng lại ăn tiếp, không hỏng được đâu ạ."
"Cũng đúng." Mẹ Kha gật đầu.
Không ngờ con gái mình không chỉ xinh đẹp mà nấu ăn cũng thơm ngon, chỉ là không biết mùi vị ra sao.
Bà không có can đảm cầm đũa nếm thử, chỉ dặn dò một câu: "Các con… các con ăn cùng nhau đi."
Kha Mỹ Ngu đáp lại, tung tăng xách giỏ sải bước về phía chuồng bò.
Quả nhiên có đồ ăn ngon bên cạnh, tâm tình cô lại trở nên cực kỳ vui vẻ!
Trong vài phút đi bộ, Kha Mỹ Ngu cũng đã suy nghĩ rất nhiều, nếu không có cách trốn tránh giấc mơ, vậy cô chỉ có thể kiên trì đối mặt.
Cô không phải người tiêu cực, luôn biết cách biến chuyện xấu thành chuyện tốt.
Ở mạt thế, Kha Mỹ Ngu đã nhận được rất nhiều tình cảm từ đại lão, tuy là bị động, nhưng chung quy cũng là thiếu anh.
Mặc dù Kha Mỹ Ngu cho rằng mình đỡ đòn của vua zombie thay đại lão, lấy mạng đền đáp tất cả ân tình, nhưng trên thực tế cô còn nợ anh rất nhiều.
Đến tận bây giờ, biểu cảm buồn bã cố chấp tuyệt vọng cuối cùng của đại lão, vẫn ngoan cố bám rễ sâu trong tâm trí cô như một tác phẩm điêu khắc bằng đá.
Trước kia cô chỉ lừa mình dối người mà thôi, mười năm, thật sự không phải là thời gian ngắn!
Vậy thì cô sẽ không ngại báo đáp ân tình trong mộng từng chút một, biết đâu có thể trút hết những ân oán mười năm qua ra ngoài.
Có điều, Kha Mỹ Ngu dừng bước, cô nên đối mặt với Tần Nguyên Cửu như thế nào đây?
Cô không muốn làm người xấu!
Không đúng, cô lập tức phủ nhận định nghĩa này.
Lòng biết ơn của mình đối với đại lão lớn hơn tình yêu rất nhiều, mình chỉ báo ân trong mơ mà thôi!
Mà Tần Nguyên Cửu chính là trùm phản diện, một tảng băng lớn, nếu anh có thể dễ dàng động tâm, thì sao có thể độc thân cả đời chứ?
Suy nghĩ nhiều quá, Kha Mỹ Ngu bận cả hai tay, chỉ có thể lắc đầu, thuận theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên!
Thay vì suy nghĩ về những câu hỏi không có đáp án, cô nên vẽ thêm mấy tấm bùa thì hơn.
"Ê, bọ bổ củi, sao không vào nhà bái thần đi?"
Tần Nguyên Cửu đẩy cửa ra, dựa vào khung cửa cười nhạo, mặt mày vẫn lạnh lùng như cũ.
Kha Mỹ Ngu bĩu môi: "Đồ quỷ ngu ngốc."
Cái bàn trong phòng Tần Nguyên Cửu bị thiếu một chân, mặt bàn cũng mấp mô. Đồ đạc trong nhà rất ít, đều là đồ dùng cần thiết, căn phòng nhỏ như vậy có vẻ khá trống trải.
Đặt thức ăn lên bàn, trong mắt Kha Mỹ Ngu chỉ có đồ ăn: "Anh có phúc thật đấy, đây là lần đầu tiên tôi nấu ăn!"
"Cô ăn trước đi." Tần Nguyên Cửu nhướng mày ngồi xuống, nhét đũa vào trong tay cô.
Lời này đánh trúng ý muốn của Kha Mỹ Ngu, nhưng cô vẫn bĩu môi, giả vờ bất đắc dĩ nói: "Hứ, anh sợ tôi hạ độc chắc?"
Nhưng tốc độ hạ đũa của cô lại nhanh như gió…
Bạn cần đăng nhập để bình luận