Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 866. Thế giới phó bản mới!

Chương 866. Thế giới phó bản mới!
Rời khỏi bảng xếp hạng cao thủ toàn cầu, Trần Nghiệp dự định trực tiếp đi cày phó bản. Hắn cũng không xông vào phó bản tháp Luân Hồi mà lấy thẻ phó bản thử luyện đó ra.
Đối với hắn của hiện tại mà nói, đột phá phong tỏa “Nhân cấp” mới là nhiệm vụ cấp bách nhất. Đợi hắn đạt đến cấp “Bán Thần,” thực lực được cải thiện đáng kể rồi lại đi cày phó bản tháp Luân Hồi sẽ càng dễ dàng hơn.
Về phần có bị Adam giành trước, lấy được quyền hạn tầng ba mươi ba tháp Luân Hồi hay không?
Nói thật, hắn cũng không lo lắng cho lắm.
Nếu như Adam chắc chắn và có sự quyết đoán thì chỉ sợ đã sớm xông vào tầng ba mươi ba tháp Luân Hồi mà chẳng đợi đến bây giờ rồi…
Ngay cả Adam của ngày trước còn không làm được, vậy Adam của bây giờ đã bị hắn đánh mất một cái mạng, đang lẩn trốn như chó nhà có tang lại càng không có hy vọng làm được hơn.
Trần Nghiệp có tự tin, chỉ cần hắn đột phá đến cấp Bán Thần có thể đạt đến tầng ba mươi ba trước Adam, dẫn trước giành được quyền hạn ở tầng ba mươi ba!
Dù sao hắn cũng không thiếu thẻ làm lạnh phó bản…

Cùng lúc đó, ngay khi Trần Nghiệp đang đi cày phó bản, trong một căn phòng của nhà họ Tống có ba người phụ nữ vẫn chưa ngủ mà đang thảo luận, lần lượt là Đường Ngọc Đình, mẹ cô và mẹ ruột của Tống Lăng Dung.
Mà nội dung bọn họ thảo luận chính là chuyện lớn cả đời của Đường Ngọc Đình.
“Đình Đình!”
Đột nhiên mẹ Đường nói: “Con sắp phải đính hôn với Trần Nghiệp rồi, mẹ cảm thấy có phải con nên khuyên Trần Nghiệp đừng tới mấy nơi nguy hiểm như không gian Luân Hồi được không?”
Lời này khiến trong lòng mẹ Tống có sự đồng cảm, nghĩ đến đứa con gái xuất sắc của mình là bà ta lại thấy đau lòng. Nhưng thân là vợ của gia đình giàu có, mẹ Tống cũng không khóc sướt mướt giống như những người phụ nữ bình thường mà là nén nỗi đau vào trong lòng, dùng lý trí để ứng phó với chuyện này!
Từ sau khi Tống Lăng Dung ngã xuống, tình hình của nhà họ Tống cũng không ổn. Thân là một phần tử của nhà họ Tống, mẹ Tống chắc chắn phải cân nhắc cho tương lai của nhà họ Tống.
Mà tương lai của nhà họ Tống ở đâu?
Đương nhiên ở trên người cô gái trước mặt này rồi.
Nói một cách chính xác thì là trên người người chồng tương lai của cô.
“Ngọc Đình, mẹ cháu nói đúng đấy, với thực lực của Trần Nghiệp hiện tại đã đủ rồi, không cần thiết phải liều mạng trong không gian Luân Hồi nữa.”
Đường Ngọc Đình nghe thế, ngẩng đầu nhìn mẹ mình rồi lại nhìn mợ ba. Tuy rằng cô trẻ tuổi nhưng không ngốc, biết suy nghĩ của các trưởng bối rất rõ ràng.
Bây giờ người có thể ủng hộ nhà họ Tống chỉ có Trần Nghiệp. Các trưởng bối cần ổn định nên đương nhiên không hy vọng hắn đi mạo hiểm, tránh cho lại xuất hiện thêm một Tống Lăng Dung khác…
Đường Ngọc Đình do dự một lúc vẫn quyết định nói thật.
“Mẹ, mợ, đối với phương diện không gian Luân Hồi này Trần Nghiệp cũng sẽ không nghe con đâu, con cũng không có tư cách đưa ra kiến nghị cho chàng bởi vì chàng chính là vương giả trong không gian Luân Hồi!”
“Ngoài ra, trong không gian Luân Hồi có một tin đồn, ai có thể giành trước vượt qua phó bản tầng ba mươi ba trong tháp Luân Hồi có thể nhận được một vài quyền hạn trong không gian Luân Hồi. Trong các quyền hạn này nói không chừng có cơ hội hồi sinh người chết!”
Ngay khi Đường Ngọc Đình nói đến đây, đôi mắt của mẹ Tống chợt trừng to, nhìn cô với vẻ mặt kích động. Trên mặt mẹ Đường cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Mà giọng nói của Đường Ngọc Đình vẫn còn tiếp tục: “Suy nghĩ của Trần Nghiệp là đột phá tầng ba mươi ba tháp Luân Hồi nhanh nhất có thể, xem rốt cuộc có quyền hạn hồi sinh người chết hay không.”
Nghe đến đây, mẹ Tống cũng không nhịn được nữa mà rơi nước mắt đầy mặt.
“Ngọc Đình, Trần Nghiệp thật sự… thật sự nói như vậy sao?” Giọng của mẹ Tống có hơi nghẹn ngào.
Thử hỏi trong các bà mẹ trong thiên hạ có mấy người không mong con mình khỏe mạnh?
Lúc này Tống Lăng Dung còn có cơ hội sống lại, làm sao mẹ Tống có thể không kích động được?
Gương mặt của Đường Ngọc Đình vẫn rối rắm, nói với vẻ khổ não: “Mợ ơi, Trần Nghiệp từng nói với ta, muốn ta tạm thời đừng nói chuyện này với người khác, đặc biệt là với ngươi và đám người ông ngoại… vì hắn sợ cho các ngươi hy vọng nhưng lỡ như trong các quyền hạn ở tầng ba mươi ba không có đặc quyền hồi sinh người, như vậy sẽ chỉ khiến các ngươi buồn hơn mà thôi.”
“Ta hiểu, ta biết…”
Mẹ Tống rõ ràng có hơi nói năng lộn xộn nhưng chỉ số thông minh vẫn còn đây, vội vàng bảo: “Ngọc Đình, làm phiền ngươi thay ta nói với Trần Nghiệp một tiếng, chuyện này không cần cưỡng cầu, tất cả phải lấy bảo trọng thân thể làm đầu.”
“Mợ, ngươi phải đồng ý với ta, trước đừng nói với đám người ông ngoại và cậu, ông ngoại lớn tuổi rồi, tâm trạng thay đổi nhanh chóng không tốt cho cơ thể.”
“Được! Được! Mợ không nói…”

[Bạn đã sử dụng thẻ thử luyện, sắp tiến vào thế giới phó bản thử luyện… có chấp nhận không?]
“Xác nhận!” Trần Nghiệp bình tĩnh đáp.
[Đang tiến hành tuyền tống bạn tới thế giới phó bản, mười, chín, tám… ba, hai, một!]
Ngay sau khi đếm ngược kết thúc, Trần Nghiệp trực tiếp biến mất khỏi không gian Luân Hồi.
Tổng bộ hải quân (Nguyên chi đội hải quân G1).
Trên quảng trường, vô số linh hải quân đang xếp hàng đứng nghiêm dường như đang đợi gì đó. Trần Nghiệp cũng ở trong này, nhìn những người lính mặc trang phục hải quân xung quanh mà có hơi ngạc nhiên.
“Phong cách ăn mặc này có hơi giống với hải quân trong thế giới One Piece? Mình đã tới thế giới One Piece rồi sao?”
Nghĩ đến đây, hắn có hơi khó hiểu, hắn cảm thấy với thực lực của hắn hiện tại trong thế giới One Piece đã không còn nhiều người có thể uy hiếp đến hắn.
Mà phó bản thử luyện lần này lại ném Trần Nghiệp vào thế giới One Piece…
Sao cứ cảm thấy nhiệm vụ phó bản lần này lại không khó cho lắm nhỉ?
Ngay khi hắn đang nghĩ ngợi thì trên bục cao trước mặt đột nhiên có một người bước lên. Người này có dáng người cao lớn cường tráng, trên mặt có hai vết sẹo xiên chéo và trên cổ cũng có hai cái, bộ râu uốn khúc thêm mái tóc màu nâu bay bay vẫn luôn rũ trên vai hắn ta. Trên người mặc quân phục cấp bậc trung tướng.
Nhìn thấy người này, Trần Nghiệp thấp thoáng cảm thấy có hơi quen mắt nhưng lại không nhớ được tên của đối phương.
Có điều cũng không sao, vì bên cạnh có binh lính đã hô tên của người trên bục.
“Là trung tướng Doberman!”
Một binh lính nhìn bóng người trên bục với ánh mắt sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Hắn là người ủng hộ trung thành đô đốc Akainu, cũng là một trong những người chấp hành chính nghĩa tuyệt đối!”
Nghe được lời này, Trần Nghiệp lại sững sờ.
“Đô đốc Akainu? Nói như vậy mình quả thực đã tới thế giới One Piece rồi sao? Hơn nữa tuyến thời gian ít nhất cũng phải sau trận chiến thượng đỉnh.”
Akainu đi lên vị trí đô đốc là chuyện sau khi kết thúc trận chiến thượng đỉnh và Sengoku từ chức đô đốc.
Trần Nghiệp vẫn nhớ miêu tả trong cốt truyện nguyên tác, Akainu và Kuzan đã đại chiến mười ngày mười đêm vì tranh giành chức vị đô đốc, cuối cùng Akainu chiến thắng, đi lên vị trí đô đốc mà Kuzan cũng vì thế mất đi một chân, chọn rời khỏi hải quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận