Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 891. Vua bóng tối Rayleigh, ngươi đã bị bắt!

Chương 891. Vua bóng tối Rayleigh, ngươi đã bị bắt!
Rayleigh nhìn về phía bóng người lơ lửng giữa không trung đó với vẻ mặt nặng nề. Ngay cả việc đối phương lại gần từ khi nào hắn ta cũng không biết, từ đó đủ để chứng minh sự mạnh mẽ của đối phương.
“Á! Chú Rayleigh, giúp ta với!” Luffy vừa chạy vừa kêu, phía sau có một con mãnh thú bị hắn chọc giận.
Đổi lại là bình thường Rayleigh chắc chắn sẽ vui vẻ đứng xem trò.
Trên hòn đảo này chẳng có gì hết, cách giải trí duy nhất chính là dày vò Luffy, nhưng lúc này Rayleigh hoàn toàn không có lòng dạ nào làm ầm ĩ cùng hắn ta.
Trên người Rayleigh tản ra một chút khí tức của Haki, sau khi dọa sợ mấy con dã thú đó mới mở miệng gọi Luffy: “Luffy, dừng lại.”
Rayleigh cũng không kêu Luffy chạy trốn, chủ yếu là vì đây là một hòn đảo cô độc hoàn toàn không có nơi nào để trốn.
Thấy vẻ mặt nặng nề của hắn ta, Luffy nghi ngờ hỏi: “Chú Rayleigh, sao thế?”
Rayleigh không trả lời mà ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, cất cao giọng hỏi: “Ngài đô đốc trẻ tuổi, chỗ của ta có ít rượu ngon, có muốn xuống đây uống một ly không?”
Nghe thấy hai chữ “đô đốc” này Luffy sợ giật nảy mình, vội vàng nhìn lên trời cao. Đợi khi nhìn thấy một gương mặt xa lạ, hắn lại mang vẻ mặt nghi ngờ.
“Ế? Hắn là ai?”
Không người nào đáp lời hắn ta.
Lúc này trong mắt Rayleigh chỉ có Trần Nghiệp. Haki Kenbunshoku của hắn ta rất mạnh, có thể thấp thoáng cảm giác được Trần Nghiệp rất đáng sợ.
Lần trước Rayleigh gặp Kizaru còn có thể đối phó thành thạo, nhưng lúc này đối diện với Trần Nghiệp lại chỉ cảm thấy vị đô đốc trẻ đến quá đáng này sâu không lường được.
Giống như… thuyền trưởng ngày trước của hắn ta, Roger.
“Rượu thì ta không uống, ta còn vội!” Trần Nghiệp vừa nói vừa chậm rãi đáp xuống đất, sau đó ánh mắt nhìn về phía Luffy.
“Ngươi là Monkey D. Luffy đúng không? Ta nhận sự ủy thác của D Garp tới đây dẫn ngươi về.”
“Ông nội?”
Luffy sững sờ, sau đó lập tức lắc đầu: “Không, ta không về đâu.”
Trần Nghiệp chẳng muốn nhiều lời, thản nhiên nói: “Không do ngươi quyết!”
Thấy hắn hùng hổ như vậy, Rayleigh thở dài một tiếng: “Quả nhiên là già rồi! Vậy mà lại bị người coi thường như vậy… ngài đô đốc trẻ tuổi, tiểu tử Luffy này gánh vác vận mệnh to lớn, là tương lai của biển cả này, chỉ sợ ta không thể dễ dàng giao hắn cho ngươi được!”
Có vẻ như Rayleigh đã biết một chút gì đó.
Quả nhiên, thế giới hải tặc hoàn toàn không thay đổi mà vẫn là kịch bản đã sắp xếp sẵn.
Ánh mắt của Trần Nghiệp nhìn về phía hắn ta: “Giao hay không cũng không do ngươi quyết định, vua bóng tối Rayleigh, thân là một hải tặc trứ danh của thế hệ trước ngươi cũng là đối tượng bắt giữ của hải quân, ta là đô đốc của hải quân, nếu đã nhìn thấy thì không thể bỏ qua, theo ta về một chuyến đi!”
Rayleigh sững sờ, không ngờ vị đô đốc trẻ tuổi trước mặt này lại ngang ngược như vậy, ngay cả hắn ta mà cũng muốn bắt.
“Ta chỉ là một lão già đã nghỉ hưu, ngay cả ta cũng không thể bỏ qua sao?”
“Nghỉ hưu có thể xoa sạch sự thật ngươi từng là hải tặc sao?”
“Nếu đã như vậy, vậy ngài đô đốc trẻ tuổi, để xem ngươi có bản lĩnh bắt ta về hay không đã.”
Rayleigh nói với Trần Nghiệp xong lại nói với Luffy: “Luffy, lùi xa một chút, đừng để bị liên lụy.”
Nhưng Luffy lại xung phong nhận việc: “Chú Rayleigh, tên đáng ghét này cứ giao lại cho ta đối phó đi!”
Vừa dứt lời, hắn ta đã hô to một tiếng nhào về phía Trần Nghiệp.
Tính cách bốc đồng, liếc mắt là hiểu.
Rayleigh cũng không ngăn cản vì hắn ta biết nếu đã là người mà D Garp mời tới, chắc chắn sẽ không đánh chết Luffy… bằng không sẽ không tiện ăn nói với D Garp!
Chỉ cần không đánh chết Luffy, tùy tiện dày vò thế nào cũng được.
“Cao su cao su… súng máy!”
Khi Luffy tới gần Trần Nghiệp đã hét to một tiếng, nhảy vọt lên trời, người ở giữa không trung, hai chân giống như súng liên thanh huyễn hóa ra bóng chân đầy trời đá về phía Trần Nghiệp.
Đòn tấn công như thế thoạt nhìn ngược lại cũng mãnh liệt, uy phong lẫm liệt.
Nhưng… Trần Nghiệp chỉ vung tay một cái, khởi động một chút niệm lực, Luffy đã kêu to một tiếng đầy kinh hoàng, lăn qua một bên.
“Hửm?”
Rayleigh sững sờ: “Có thể khống chế năng lực Trái Ác Quỷ của người khác sao?”
Trần Nghiệp không giải thích mà thản nhiên đáp: “Ngài Rayleigh, ta kiến nghị ngươi tốt nhất vẫn đừng nên phản kháng thì tốt hơn, tuổi ngươi đã lớn, lỡ như đả thương ngươi chỉ sợ không dễ hồi phục đâu.”
Rayleigh nghe thế lại cười ha ha: “Cảm ơn sự quan tâm của ngươi, nhưng ta vẫn chưa yếu đến thế, hơn nữa… muốn bắt ta về ngươi cũng phải thể hiện một chút sức mạnh mới được.”
Trần Nghiệp nhún vai, không nói thêm gì nữa mà siết nắm đấm lại tung mạnh một quyền lên mặt đất.
Khởi động năng lực trái Gura Gura!
“Rắc!”
Hư không chấn động, tiếng nứt vỡ trong trẻo truyền vào trong tai Rayleigh một cách rõ ràng.
Toàn bộ hòn đảo nhỏ cũng vì thế mà chấn động.
Ngay sau đó, hòn đảo nhỏ bắt đầu rung chuyển, rạn nứt và chìm xuống, giống như đang trải qua một cơn động đất mười độ Richter.
Sắc mặt của Rayleigh lập tức thay đổi.
“Năng lực của trái Gura Gura?”
Khi Râu Trắng còn sống, Rayleigh và Râu Trắng không chỉ đánh nhau một lần, nên đương nhiên hắn ta cũng hiểu rõ bản lĩnh giữ nhà của Râu Trắng.
Chẳng qua…
“Không phải năng lực của trái Gura Gura đã bị Râu Đen cướp đi rồi sao? Sao ngươi cũng có?”
Trần Nghiệp không trả lời mà chậm rãi bay lên.
“Đảo sắp chìm rồi, ngài Rayleigh, nếu không muốn chôn thân ở biển cả thì đi theo ta!”
Vừa dứt lời, Trần Nghiệp đã vung tay, Luffy đang kêu gào hoảng loạn ở một bên tự động bay về trong tay hắn.
Trần Nghiệp tóm cổ Luffy như bắt một con gà con. Luffy còn muốn giãy dụa đánh trả, nhảy đá loạn xạ lại bị Trần Nghiệp thưởng cho một cái tát trực tiếp hôn mê.
“Ầm ầm ầm!”
Lúc này, hòn đảo nhỏ đã nứt thành vô số mảnh. Từng mảng đất to đang dần chìm xuống, bị nước biển nhấn chìm. Chưa đến bao lâu, hòn đảo nhỏ này sẽ hoàn toàn chìm xuống đáy biển.
Rayleigh cười khổ một tiếng, không ngờ đô đốc trẻ tuổi này lại có sức mạnh khủng khiếp như thế, đã không thua gì Râu Trắng năm đó.
Càng không ngờ vị đô đốc này vừa lên đã đánh chìm đảo nhỏ…
Rayleigh cũng bị Trần Nghiệp gợi lên sự tò mò mãnh liệt. Vị đô đốc trẻ tuổi này chỉ trong phút chốc ngắn ngủi đã thể hiện ra ba loại năng lực đặc biệt.
Bay, niệm lực, trái Gura Gura.
Quả thật là kỳ tích!
Mắt thấy không thể đối phó được với hắn, Rayleigh lập tức đáp: “Được rồi! Đô đốc trẻ tuổi, ngươi thắng, thuyền ở đâu?”
“Theo ta.”
Trần Nghiệp khởi động niệm lực bắt Rayleigh cùng nhau bay về phía chiến hạm.
Rayleigh cũng vô cùng phối hợp mà không giãy dụa…
Bạn cần đăng nhập để bình luận