Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 559: Sư đồ quyết chiến! Vô địch đấu với vô địch!


Chương 559: Sư đồ quyết chiến! Vô địch đấu với vô địch!
Trong một cửa hàng trò chơi điện tử.<
Trần Nghiệp mua xu trò chơi ở quầy bar, rồi dẫn Saitama đến bên cạnh một máy trò chơi chiến đấu.<
“Sư phụ, tại sao chúng ta lại tới đây?” Saitama mang vẻ mặt mơ hồ.<
Không phải đã nói sẽ kiểm tra sự trưởng thành trong ba năm này của hắn ta hay sao? Sao lại tới cửa hàng trò chơi làm gì?<
Trần Nghiệp cười ha ha và đáp: “Trước khi kiểm tra thực lực của ngươi, phải chơi mấy trò trước để thả lỏng một chút!”<
Hắn đã suy nghĩ về việc, làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ thứ ba này từ lâu rồi.<
Nhiệm vụ thứ ba “đánh bại kẻ mạnh nhất” này, người mạnh nhất chắc chắn chính là Saitama không nghi ngờ gì nữa.<
Trong [One-Punch Man], không có một kẻ địch nào có thể đỡ được Cú Đấm Nghiêm Túc của hắn ta.<
Nếu Saitama không phải kẻ mạnh nhất thì ai mới là người mạnh nhất đây?<
Cho nên, nhiệm vụ của Trần Nghiệp thực ra chính là đánh bại Saitama.<
Trong khoảng thời gian này, hắn cũng nghĩ ra mấy kế hoạch nhằm vào Saitama rồi.<
Tuy nhiệm vụ của hệ thống là chiến thắng Saitama về phương diện vũ lực, nhưng hắn cảm thấy cũng có thể thử những cách khác một lần.<
Lỡ như có thể qua cửa được thì sao?<
Dù sao thì muốn thắng được Saitama về mặt vũ lực thực sự quá khó, cho dù là Blast, thì Trần Nghiệp thực sự cũng chẳng nắm chắc bao nhiêu phần.<
“Nhưng... sư phụ, ta không biết chơi cái này!”<
Saitama nhìn về phía màn hình máy trò chơi một cách ngơ ngác, có chút không biết phải làm sao.<
“Thứ này rất đơn giản, vừa học là biết ngay thôi!” Trần Nghiệp vỗ lên cái ghế ở bên cạnh: “Ngồi xuống trước đi!”<
Lời nói của sư phụ không thể không nghe.<
Saitama chỉ đành ngồi xuống một cách ngoan ngoãn.<
Trần Nghiệp ở bên cạnh bắt đầu giới thiệu: “Đây là cần điều khiển để điều khiển nhân vật lên xuống, đi sang trái, phải, phím A để ra quyền, phím B dùng chân...”<
Loại máy trò chơi này, Trần Nghiệp đã từng chơi khi còn nhỏ, nên vẫn còn chút ký ức.<
Đương nhiên, hắn chắc chắn không được tính là một cao thủ trò chơi, nhưng tuyệt đối vẫn đủ để nghiền nát một tay mơ như tên Saitama này.<
Nghe được lời giải thích của hắn, Saitama vui vẻ đáp: “Sư phụ, ta hiểu rồi, thoạt nhìn quả thực rất đơn giản!”<
Trần Nghiệp hơi mỉm cười.<
Thao tác căn bản của máy trò chơi Arcade quả thực rất đơn giản, nhưng muốn chơi thật xuất sắc thì lại không đơn giản như vậy...<
“Vậy, bắt đầu đi!”<
Trần Nghiệp thả mấy đồng xu vào, rồi bắt đầu trò chơi.<
Hắn chọn một một trò chơi đối chiến P17K tên là [Chiến Binh Đường Phố].<
Trò chơi bắt đầu!<
Nhìn thấy Trần Nghiệp đang khống chế nhân vật tấn công mình, Saitama cũng lập tức điều khiển nhân vật phản kích.<
Chỉ có điều, hắn ta chưa từng chơi qua trò chơi này, nên không có cách nào điều khiển được, quả thực là đánh loạn như cào cào, bị nhân vật của Trần Nghiệp trấn áp một cách nhẹ nhàng!<
Chưa đến mười giây, thanh máu của nhân vật mà hắn ta điều khiển, đã rớt xuống tận đáy.<
“KO!”<
Trên màn hình, xuất hiện dòng chữ Trần Nghiệp đã giành chiến thắng.<
Nhưng trên gương mặt của hắn lại lộ ra một chút thất vọng.<
Bởi vì hắn cũng không nhận được nhắc nhở của hệ thống...<
Nói cách khác, trong phán đoán của hệ thống, chơi trò chơi thắng Saitama hoàn toàn không được tính.<
“Sư phụ, tại sao nhân vật của ngươi có thể phát ra đủ loại chiêu thức vậy? Hình như vừa rồi ngươi chưa dạy ta!”<
“Ờm... dùng cần điều khiển và nhấn nút cùng một lúc, thì có thể tung chiêu thức, ví dụ...”<
“Ta hiểu rồi, sư phụ, chúng ta chơi thêm ván nữa đi.”<
“Được!”<
Nửa tiếng sau.<
“KO!”<
Trên màn hình, lại xuất hiện ký hiệu Trần Nghiệp đã giành chiến thắng.<
Đây đã là lần thứ n hắn thắng rồi.<
Tuy Saitama có thiên phú kinh người về phương diện thể lực, nhưng rất dễ nhận thấy, rằng hắn ta chẳng có bao nhiêu thiên phú về mặt trò chơi.<
Học nửa tiếng nhưng vẫn không thể đánh thắng được Trần Nghiệp như cũ.<
Saitama luôn bị Trần Nghiệp hành hạ, cho dù đó có là sư phụ của hắn ta, thì hắn ta vẫn nghẹn một cục tức như cũ, trong lòng vô cùng buồn bực.<
“Sư phụ, ngươi quá lợi hại, ta không thể thắng được ngươi...”<
Trần Nghiệp cười và vỗ vỗ bả vai của hắn ta: “Tới nơi này là để thả lỏng, đừng để ý thắng thua.”<
“Vâng, thưa sư phụ!”<
“Được rồi, chúng ta đổi qua chỗ khác nào!”<
...<
Rời khỏi cửa hàng trò chơi.<
Trần Nghiệp dẫn Saitama đi tới một nơi thứ hai: Một câu lạc bộ bắn súng!<
Không sai.<
Lần này, hắn muốn thử thắng Saitama về phương diện bắn súng, xem thử có kết quả hay không.<
Trong những kỹ năng cơ bản của hắn, có một mục là bắn súng, hơn nữa còn là cấp bậc tinh thông.<
Một khẩu súng nằm trong tay hắn, không nói đến việc bách phát bách trúng, nhưng ít nhất cũng mạnh hơn người bình thường rất nhiều....<
“Sư phụ, chúng ta tới nơi này... cũng là để thả lỏng hay sao?” Saitama vẫn mang vẻ mặt ngơ ngác như cũ.<
Trần Nghiệp cười đáp: “Đúng vậy!”<
Dù sao thì hắn cũng là sư phụ, quy tắc đều do hắn đặt ra, Saitama thân là đệ tử, chắc chắn sẽ không có quyền phản đối.<
Trả tiền xong, Trần Nghiệp dẫn Saitama đi tới sân tập bắn.<
“Saitama, cùng đấu một trận bắn súng với sư phụ đi! Xem ai thắng ai!”<
“Hả! Được thôi!”<
Đừng nói nữa, Saitama cũng khá có hứng thú với súng ống, sau khi cầm súng trong tay thì vẫn luôn chơi đùa với nó.<
“Bắt đầu thôi!”<
Giọng nói của Trần Nghiệp vừa dứt, đã nhắm chuẩn vào bia bắn ở phía xa, sau đó bóp cò.<
“Bằng! Bằng! Bằng....”<
Tám phát liên tiếp trực tiếp bắn thủng bia.<
Chẳng mấy chốc, thành tích của hắn đã xuất hiện.<
Toàn bộ tám phát súng đều trúng tâm bia.<
Điểm tuyệt đối!<
Nhìn thấy thành tích này, hắn rất hài lòng.<
“Ồ! Sư phụ thật lợi hại!” Saitama thốt lên kinh ngạc.<
Trần Nghiệp cười: “Đến lượt ngươi, Saitama.”<
Saitama cũng học hắn, nhắn thẳng vào bia rồi bóp cò...<
Súng ống đối với người mới học mà nói, muốn nhắm được chuẩn xác chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy.<
Sau khi thành tích của Saitama xuất hiện, lại có chút không nỡ nhìn thẳng.<
Tám phát, chỉ có ba phát trúng bia, hơn nữa có cái thì ở chính giữa, có cái thì ngay bên mép...<
Thành tính tốt nhất là lượt thứ tám, vẫn là Saitama bị lừa.<
Khỏi cần nói, chắn chắn vẫn là Trần Nghiệp chiến thắng.<
Đáng tiếc là hắn vẫn không nhận được nhắc nhở của hệ thống như cũ...<
Ngay sau đó, hắn lại dẫn Saitama đi thử cách khác.<
Chỉ có điều, cho dù hắn thử thế nào, và chèn ép Saitama ở bất kỳ phương diện nào đi chăng nữa, thì hệ thống vẫn không đưa ra nhắc nhở...<
Mắt thấy thời gian đã qua một buổi trưa, Trần Nghiệp chỉ đành từ bỏ một cách bất đắc dĩ, có chút suy nghĩ không chấp nhận được hiện thực.<
“Xem ra, chỉ có thể dùng đến cách cuối cùng thôi!”<
Trần Nghiệp thầm nói.<
“Sư phụ, tiếp theo chúng ta sẽ chơi ở đâu vậy?” Saitama ở bên cạnh hỏi.<
Cả một buổi trưa, hắn ta đã được thử không ít thứ, tuy tất cả đều thua sư phụ hết, nhưng hắn ta vẫn chơi một cách rất có hứng thú như cũ.<
Đây cũng là lần đầu tiên hắn cảm giác được, thì ra trong cuộc sống còn có nhiều thứ thú vị đến vậy.<
Trần Nghiệp liếc mắt nhìn Saitama, mở miệng đáp: “Việc thả lỏng đến đây là kết thúc, trước đi ăn cơm cùng ta, sau đó tìm một chỗ không có người.”<
Nghe được lời này, tinh thần của hắn ta chấn động, vẻ mặt đờ đẫn lập tức nghiêm túc hẳn lên.<
“Vâng, thưa sư phụ.”<
Sau đó.<
Trần Nghiệp lại dẫn hắn ta tới một nhà hàng thoạt nhìn cao cấp ở bên đường để ăn trưa.<
...<
P/s: Không scan đc raw phải dịch trực tiếp tra từng từ nên mất rất nhiều thời gian, lỡ lên chương chậm mong các đh thông cảm :)<
Chương 560: Sư đồ quyết chiến! Vô địch đấu với vô địch! (2)
“Vù!”<
Giữa không trung, đột nhiên vang lên một tiếng phá vỡ không khí.<
Đó là Trần Nghiệp dẫn theo Saitama, đang bay tới một nơi nào đó.<
Trên trời cao, lực cản của gió rất mạnh.<
Người bình thường có lẽ đã sớm không thể chịu đựng áp lực này mà chết.<
Nhưng hai thầy trò Trần Nghiệp và Saitama đều là quái vật, hiển nhiên sẽ không chịu bất cứ ảnh hưởng gì rồi.<
“Sư phụ, chúng ta đang đi đâu vậy ạ?”<
“Tới một chỗ không người.”<
Khoảng chừng hai mươi phút sau.<
Trần Nghiệp dẫn hắn ta bay tới một hải vực vô danh nào đó trên đại dương, và tìm được một hòn đảo hoang không người.<
“Là nơi này!”<
Trần Nghiệp dẫn Saitama đáp xuống.<
“Saitama, tiếp theo, chúng ta hãy quyết đấu một trận chân chính đi!” Hắn chậm rãi nói: “Hãy cho sư phụ được thấy toàn bộ thực lực của ngươi!”<
Nghe được lời này, sắc mặt của hắn ta lập tức nghiêm túc hẳn lên, nét vẽ cả người cũng đột nhiên thay đổi, đôi mắt trở nên sắc bén.<
“... Ta hiểu rồi, thưa sư phụ!”<
Saitama vốn còn đang lo lắng nắm đấm của mình có uy lực quá lớn, liệu có làm Trần Nghiệp bị thương hay không.<
Nhưng vừa nghĩ đến hắn chính là sư phụ của mình, chắc chắn sẽ mạnh hơn mình, cho nên hắn ta lập tức đánh bay suy nghĩ này.<
Lúc này, khí huyết cả người hắn ta sôi trào.<
Hắn ta cảm thấy, lần này cuối cùng mình cũng không cần kiêng kỵ gì nữa rồi.<
Nhìn thấy bộ dáng hừng hực ý chí chiến đấu của hắn ta, Trần Nghiệp không khỏi có chút sợ hãi!<
Đậu má!<
Tên đại ma vương đầu trọc này nghiêm túc rồi!!<
Đương nhiên, hắn có lòng dũng cảm, không một kẻ địch nào có thể khiến hắn sinh ra cảm giác sợ hãi.<
Lại thêm việc chọn một hòn đảo trở thành nơi quyết chiến, vốn chính là âm mưu của hắn.<
Đại dương chính là sân nhà của Trần Nghiệp.<
Nói một câu không khoa trương, thì lúc này, hắn đã thắng được một nửa rồi!<
Bấy giờ, hắn lấy một miếng vải màu trắng từ trên người ra, rồi đưa cho Saitama.<
“Sư phụ, đây là cái gì?”<
Hắn đáp: “Saitama, nếu ngươi cảm thấy mạng sống bị uy hiếp thì lập tức giơ nó lên nhận thua, sau khi ta nhìn thấy sẽ dừng tay lại, hiểu chưa?”<
“Vâng! Ta hiểu rồi!” Saitama nghiêm túc cầm chiếc khăn trắng.<
“Vậy, bắt đầu thôi!”<
Vừa dứt lời, Trần Nghiệp đột nhiên đấm một quyền xuống mặt đất.<
“Ầm ầm!”<
Toàn bộ hòn đảo đều hơi rung chuyển.<
Saitama thậm chí còn nghe tiếng tiếng răng rắc”, dường như có thứ gì đó đã nứt ra...<
Hắn ta không biết hành động này của sư phụ là đang công kích cái gì.<
Nhưng nếu sư phụ đã có hành động, vậy hắn ta cũng phải thể hiện cho thật tốt.<
Nhất định phải cho sư phụ nhìn thấy trong ba năm này mình đã trở nên mạnh cỡ nào!!!<
(Trần Nghiệp: Không! Ta không muốn nhìn thấy đâu...)<
Nghĩ đến đây, Saitama đã biến mất ngay tại chỗ...<
Đây là do tốc độ di chuyển quá nhanh, thậm chí mắt thường không có cách nào bắt được bóng hình của hắn ta.<
Ngay lúc Trần Nghiệp giải phóng sức mạnh của Trái Gura Gura, thì đột nhiên cảm giác được da đầu tê rần, lông tơ cả người dựng đứng lên, mồ hôi lạnh đột nhiên túa ra.<
Đây là tử thần cảm ứng đang nhắc nhở hắn có nguy hiểm cực lớn đang tới.<
Đây cũng là lần đầu tiên hắn cảm giác được tử thần cảm ứng mãnh liệt như vậy.<
Thậm chí còn khiến hắn sinh ra một loại ảo tưởng rằng: Mình sẽ chết ngay sau đó!!<
“Tất sát! Cú Đấm Nghiêm Túc!”<
Bên tai vang lên giọng nói của Saitama.<
Khi Trần Nghiệp phát hiện ra hắn ta, thì thứ hắn nhìn thấy, chỉ có một nắm đấm!<
Một nắm đấm có thể phá vỡ trời đất, và phá hủy vạn vật!!<
Hơn nữa, nắm đấm này đã gần ngay trước mắt…<
Đậu má nó chứ!!<
Trần Nghiệp hoàn toàn không ngờ, tên khốn nạn Saitama này lại thật sự nỡ ra tay với một vị sư phụ như mình, vừa lên đã tung ra đại chiêu tất sát!<
Mình kêu hắn dốc toàn bộ sức lực, chỉ là nói thế mà thôi!<
Lẽ nào thằng cha khốn nạn này muốn khi sư diệt tổ sao?<
Trần Nghiệp trừng to mắt, nhưng đã không kịp chửi ầm lên nữa rồi...<
Bởi vì hắn thật sự cảm giác được cái chết đang gần ngay trước mặt.<
Trần Nghiệp không hề do dự chút nào mà khởi động một kỹ năng bảo vệ mạng sống:<
Dã Man Húc!<
BUFF vô địch trong năm giây!<
Ngay sau đó, nắm đấm của hắn ta đã trực tiếp đánh trúng Trần Nghiệp.<
“Thùng!”<
Giữa trời đất vang lên một âm thanh không có cách nào hình dung được. Nó giống như tiếng tim đập của thần linh từ thời xa xưa sống lại, mạnh mẽ và hữu lực...<
Trần Nghiệp trừng to mắt, trong đôi mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.<
Bởi vì một đấm vừa rồi đó của Saitama đã đánh ra một vùng chân không!<
Dưới nắm đấm của hắn ta, toàn bộ vật chất lập tức biến mất, và trở về trạng thái hạt căn bản nguyên thủy nhất.<
Nói cách khác, một cú đấm này của hắn ta đã đánh vỡ toàn bộ vật chất.<
Ngay cả bụi trong không khí cũng không có cách nào thoát khỏi.<
Chỉ trừ Trần Nghiệp!!<
Dã Man Húc không hổ là kỹ năng được lấy ra từ trong rương báu hoàng kim, BUFF vô địch của nó đã thành công cứu Trần Nghiệp một mạng. Trên người hắn cũng không có vết thương nào, chỉ có lực chấn động là đang phát ra.<
Một quyền vô địch với BUFF vô địch!<
Kết quả, vẫn là BUFF vô địch thắng...<
Ngược lại, không phải do nắm đấm của Saitama không lợi hại.<
Mà vô địch của Saitama chỉ là vô địch khi ở mặt phẳng chính diện.<
Còn Dã Man Húc được lấy ra từ trong rương báu hoàng kim, rõ ràng cao hơn nắm đấm của Saitama ở phương diện “vô địch” này, có thể sử dụng ở bất cứ mặt phẳng nào.<
...<
Khi bụi mù tản đi.<
Hòn đảo đã mất đi một nửa.<
Trên cơ bản, trong hướng nắm đấm của Saitama, ngay cả cặn bã cũng chẳng còn sót lại.<
Thậm chí ngay cả đại dương cũng đã mất đi một lượng lớn nước biển, lộ ra phần đáy bên dưới. Lúc này, nước biển đang điên cuồng chảy ngược vào trong, trên mặt biển hình thành vô số xoáy nước.<
Chỉ có Trần Nghiệp là đứng nguyên tại chỗ bình an vô sự.<
“Ồ!”<
Nhìn thấy hắn lông tóc vô thương, Saitama vô cùng khiếp sợ.<
Từ sau khi vô địch cho đến nay, chưa từng có người nào có thể sống sót dưới nắm đấm của hắn ta.<
Cho dù là Cú Đấm Bình Thường của hắn ta, vẫn có thể đánh kẻ địch mạnh mẽ thành cặn bã chỉ bằng một quyền.<
Mà sư phụ Mundo thì lại có thể bình an vô sự dưới nắm đấm tất sát của mình sao?<
“Sư phụ! Ngài thật quá lợi hại!”<
Saitama không nhịn được mà hô to một tiếng.<
Sau đó, người này trông có vẻ còn hưng phấn hơn.<
Cuối cùng cũng có thể tìm được một vị đối thủ có thể ngăn cản được nắm đấm của mình.<
Saitama cảm thấy, hôm nay mình chắc chắn có thể đại chiến một trận thật tuyệt vời!<
Nghĩ đến đây, hắn siết chặt hai nắm tay, ý chí chiến đấu hừng hực.<
Thấy Trần Nghiệp vẫn không có ý định ra tay, hắn ta còn tưởng Trần Nghiệp đang nhường mình, nên lớn tiếng nói: “Sư phụ, ta sẽ tiếp tục tấn công đó!”<
Sắc mặt của Trần Nghiệp nặng nề.<
Nếu không phải hắn phản ứng nhanh thì một đấm vừa rồi đã suýt chút nữa lấy mạng của hắn rồi.<
Tên khốn Saitama này!!<
Đương nhiên, hắn biết, việc này không thể trách Saitama được.<
Bởi vì trong quan niệm của hắn ta, Trần Nghiệp là sư phụ của hắn ta, nên chắc chắn sẽ phải mạnh hơn hắn ta.<
Ôi! Đều là họa do làm màu đây mà!<
Trần Nghiệp hít một hơi thật sâu, thể hiện uy nghiêm của một người làm thầy, lạnh lùng đáp: “Tới đi, cho ta nhìn thấy thực lực của ngươi!”<
Dã Man Húc tiêu hao rất nhiều thể lực, với thể lực hiện tại của hắn, đại khái có thể liên tiếp sử dụng mấy lần!<
Nói cách khác, hắn vẫn có thể ngăn cản được mấy đấm nữa của Saitama.<
Một quyền vừa rồi đánh vào hòn đảo nhỏ của hắn, đã sử dụng sức mạnh của Trái Gura Gura, chỉ cần kiên trì thêm một lúc nữa, thì hòn đảo nhỏ này sẽ bị hủy diệt.<
Đến lúc đó, Saitama sẽ không còn chỗ đứng nữa!<
Mà Trần Nghiệp thì sẽ dùng hình thái của Thần Biển, có thể tự do kiểm soát đại dương, hoàn toàn có lợi thế bất bại.<
Đây chính là kế hoạch của hắn!<
Chương 561: Saitama! Ngươi nghiêm đúng đấy sao?
“Vù!”<
Thân hình của Saitama giống như một tia chớp vọt thẳng về phía Trần Nghiệp.<
Nhanh!<
Nhanh quá!<
Tốc độ mà hắn ta bùng phát ra, cho dù là với thị lực hiện tại của Trần Nghiệp thì vẫn không dễ dàng nhìn thấy được.<
Về phần nói dùng tốc độ giới hạn của mình, thì hắn lại càng không có khả năng làm được.<
Trừ phi Trần Nghiệp mở đại chiêu “Thân Ma Bất Diệt” ra, tốc độ tăng lên gấp năm lần, thì còn có khả năng.<
Thế nhưng!<
Thân Ma Bất Diệt quá tiêu hao thể lực.<
Hắn còn cần thể lực để khởi động Dã Man Húc nữa.<
Huống chi, cho dù là tốc độ giới hạn thì vẫn chẳng có tác dụng gì với Saitama hết.<
Với cơ thể của hắn ta, cho dù Trần Nghiệp bùng phát toàn bộ sức lực và sử dụng năng lực của trái Gura Gura và liều mạng tấn công, thì vẫn không có cách nào đột phá được hàng phòng ngự của cơ thể Saitama.<
Cho nên, Trần Nghiệp dự định vẫn nên làm theo kế hoạch thì hơn!<
Tuy tốc độ không hơn được Saitama, nhưng cũng may hắn vẫn còn tử thần cảm ứng, có thể kịp thời nhắc nhở nguy hiểm cho hắn.<
Khi Cú Đấm Nghiêm Túc của Saitama lại đánh tới, tử thần cảm ứng lập tức xuất hiện phản ứng, hắn cũng tiếp tục khởi động Dã Man Húc để ngăn cản nắm đấm của Saitama.<
Có thể nói, hiện tại, Trần Nghiệp đã hoàn toàn dựa vào kỹ năng bảo vệ mạng sống “Dã Man Húc” này.<
Nhìn từ biểu hiện ngoài mặt thì hắn đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, bị động chịu đánh, ngay cả đánh trả cũng không làm nổi.<
Nhưng theo quan điểm của Saitama, đây là sư phụ đang nhường hắn ta!!<
Saitama tin, chỉ cần sư phụ ra tay, chắc chắn sẽ long trời lở đất, và có thể đánh bại hắn ta bằng một đòn.<
Cho nên, hắn ta dự định sẽ nhân cơ hội này sử dụng đòn tấn công mạnh nhất của mình, cho sự phụ thấy được thực lực mà mình đã tu luyện trong ba năm này không khiến hắn thất vọng!<
“Ầm ầm!”<
Đại dương và đảo hoang, lại vỡ vụn dưới nắm đấm của Saitama.<
Mà Trần Nghiệp thì vẫn sống sót dưới kỹ năng Dã Man Húc.<
Mắt thấy sư phụ lại chặn được nắm đấm của mình một cách vô cùng “nhẹ nhàng”, hắn ta kinh ngạc, đồng thời cũng quyết định sẽ phát huy toàn bộ thực lực của mình!<
“Serious series!”<
Hắn ta thấp giọng quát một tiếng, sử dụng đòn tấn công như cuồng phong bão táp với Trần Nghiệp.<
Trong lúc nhất thời!<
Khắp bầu trời đều là quyền ảnh màu đỏ!<
Nắm đấm hủy thiên diệt địa, che phủ toàn bộ không gian xung quanh Trần Nghiệp, khiến hắn thậm chí còn chẳng có chỗ trốn.<
Trần Nghiệp: “…”<
Nhìn thấy kỹ năng tất sát thật sự của hắn ta, Trần Nghiệp chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp lôi vòng tay ra (vòng tay của Sở mỹ nhân), sử dụng dịch chuyển tức thời để rời đi.<
Không chạy không được!<
Tên đầu trọc chết tiệt này quả thực bị điên rồi, vậy mà còn dùng loại chiêu thức “serious series” này nữa sao?<
Hắn cũng không còn thể lực, để tiếp tục sử dụng Dã Man Húc chống đỡ nữa…<
Lập tức!<
Hắn biến mất ngay tại chỗ.<
Serious series của Saitama hiển nhiên đã hoàn toàn đánh hụt vào trong không khí.<
Trong lúc nhất thời, toàn bộ bầu trời trên hải vực đều xuất hiện vùng chân không với phạm vi lớn. Quyền phong của Saitama thậm chí còn gây ra lốc xoáy và sóng thần, thổi về phía xa…<
Tận mắt chứng kiến sư phụ đột nhiên biến mất, Saitama vô cùng kinh ngạc.<
Bởi vì, hắn ta không hề bắt được hành động của sư phụ, không có cách nào nhìn ra được sư phụ đã rời đi thế nào.<
“Sư phụ thật quá lợi hại!”<
Saitama thu nắm đấm lại, đối với thực lực của Trần Nghiệp, hắn ta đã xem đủ rồi.<
Hắn đang tưởng tượng rằng, tốc độ của sư phụ đã đạt đến vận tốc ánh sáng, có thể tạm ngừng thời gian, mới khiến hắn ta không có cách nào nhìn ra được sư phụ đã dời đi từ khi nào...<
...<
Cách đó mấy nghìn mét.<
Trần Nghiệp đột nhiên xuất hiện giữa không trung.<
Lúc này, sắc mặt hắn tái nhợt, trong lòng có chút sợ hãi.<
Từ sau khi lớn mạnh cho đến nay, lại thêm việc biết cốt truyện, cho tới bây giờ, hắn làm việc đều khá xuôi chèo mát mái, trên cơ bản có thể giải quyết được bất cứ kẻ địch nào mà mình gặp phải.<
Thế nhưng!<
Dưới “serious series” của đại ma vương đầu trọc kia, lại là lần đầu tiên hắn cảm giác được... sự nhỏ bé của mình?<
Nếu không phải hắn có rất nhiều năng lực thì ngay cả một đấm cũng không đỡ nổi.<
Sức mạnh của Saitama quả thực là sự tồn tại không có cách nào lý giải nổi, có thể phá hỏng tất cả.<
Điều càng quá lố hơn là cơ thể của hắn cũng mạnh y như sức mạnh của hắn ta vậy!<
Phòng thủ vô địch, sức mạnh vô địch....<
Đại ma vương đầu trọc quả thực là một sự tồn tại bất khả chiến bại.<
Nhưng, Trần Nghiệp biết, hắn ta không phải không có điểm yếu nào!<
Trong cốt truyện nguyên tác, Saitama bị một đòn lên gối của chúa tể vũ trụ Boros đánh bay vào không gian, và rơi xuống mặt trăng.<
Trong môi trường chân không, hắn ta đã từng lộ ra trạng thái không thể hít thở được!<
Đây chính là điểm yếu của hắn ta!!<
Saitama vẫn không biết bay.<
Nếu không phải hắn kịp thời mượn mặt trăng để bật nhảy về Trái Đất, thì nói không chừng, Borus đã thật sự có khả năng giết chết hắn ta rồi...<
Trần Nghiệp chọn chiến đấu trên đại dương chính là để chuẩn bị lợi dụng nước biển khiến Saitama ngạt thở.<
Đây chính là kế hoạch của hắn.<
Hắn hít một hơi sâu, rồi lao đầu xuống biển, nhanh chóng bơi về phía hòn đảo từ dưới đáy biển.<
...<
“Sư phụ đâu?<
Trên đảo hoang, Saitama nhìn xung quanh một vòng, vẫn chưa phát hiện ra sự tồn tại của Trần Nghiệp.<
Nhưng, hắn ta cũng không dám đắc ý!<
Đối thủ chính là sư phụ của hắn ta, nắm giữ bí quyết “trở nên mạnh mẽ”, hơn nữa ba năm trước đã vô cùng mạnh rồi.<
Ba năm trôi qua, hắn ta tin rằng sư phụ chắc chắn đã trở nên mạnh hơn!<
Saitama biết, mình không phải là đối thủ của sư phụ.<
Vì để biểu hiện tốt hơn một chút, khiến cho sư phụ hài lòng, hắn ta chắc chắn phải đánh bằng một trăm hai mươi phần trăm tinh thần.<
“Răng rắc!”<
Lúc này, ở một nơi nào đó ở hòn đảo nhỏ đột nhiên truyền tiếng động lớn.<
Hắn ta lập tức nhìn qua.<
Nhưng, không hề phát hiện ra bóng dáng của Trần Nghiệp.<
“Hình như là hòn đảo sắp sụp rồi… là sư phụ làm sao?”<
“Hỏng rồi, mình có biết bơi đâu!”<
Chương 562: Chia định thắng lợi, đầu trọc mất trí nhớ!
Sau khi sấm sét đánh trúng Saitama, Saitama trời sinh ngớ ngẩn cuối cùng cũng nhận ra có điểm gì đó không thích hợp.<
Một tia sét đang yên đang lành, nào có trùng hợp đến vậy? Lại vừa vặn bổ trúng người hắn?<
“Là công kích của sư phụ sao? Đang thăm dò mình sao?”<
Hắn ta cảm thấy, nếu thủ đoạn tấn công này là do sư phụ điều khiển, vậy chắc chắn là đang thăm dò hắn ta!<
Bằng không, với năng lực của sư phụ, muốn đả thương hắn ta nhất định sẽ không thành vấn đề...<
Hắn ta hoàn toàn không ngờ được, lúc này, sư phụ của hắn ta đang muốn ám sát hắn ta.<
Trên trời cao.<
Mây giông vẫn cuồn cuộn như cũ, dường như có thể phóng sét xuống bất cứ lúc nào.<
Saitama nhíu mày, đột nhiên siết chặt nắm tay, thuận tay tung một quyền lên trời cao.<
“Vù...”<
Một cú đấm này tạo ra một cơn lốc mãnh liệt, trong nháy mắt đã đánh tan mây đen đầy trời, khiến ánh mắt trời lại chiếu xuống mặt đất một lần nữa.<
Trong đại dương xa xa.<
Trần Nghiệp nhìn thấy một màn này thì sợ hãi không thôi.<
Cũng chỉ có Saitama, mới có thể phá tan năng lực của nhẫn Lôi Thần của hắn bằng cách thức mạnh mẽ này...<
Sau đó, Trần Nghiệp lơ lửng trên mặt biển, rồi bay vụt lên trời cao, từ trên cao nhìn xuống Saitama.<
“Saitama, thực lực của ngươi khiến sư phụ rất hài lòng, nhưng công kích tiếp theo của sư phụ sẽ không còn dễ chặn như vậy đâu!”<
Nghe được lời này, gương mặt của hắn ta lập tức trở nên nghiêm túc.<
“Sư phụ, ta đã chuẩn bị xong rồi!”<
Trong giọng nói dường như lộ ra một chút phấn chấn.<
Trần Nghiệp nở một nụ cười khi nhìn thoáng qua đảo hoang sắp sụp đổ.<
Ngay sau đó, nhẫn Lôi Thần trên ngón áp út tay trái của hắn hơi lóe lên.<
“Răng rắc!”<
Mặt biển yên tĩnh đột nhiên bắt đầu sục sôi.<
Một gợn sóng mãnh liệt hiện ra, và rồi vô số ngọn sóng nối đuôi nhau, không ngừng vỗ vào bờ.<
Sau đó, một cơn sóng lớn đang nhanh chóng hình thành ở phía xa của đại dương.<
Ngọn sóng càng lúc càng lớn, càng ngày càng khủng khiếp. Trong nháy mắt đã biến thành một cơn sóng thần khổng lồ!<
Nhìn thấy một màn này, trên gương mặt của Saitama lộ ra vẻ kinh ngạc.<
Hắn ta không ngờ được sư phụ của mình lại còn có khả năng khống chế biển cả, và tạo ra sóng thần?<
Thật lợi hại quá...<
Rất nhanh, cơn sóng thần đó đã tới gần đảo hoang.<
Từ xa nhìn lại, đảo hoang giống như một người bạn nhỏ bé khi đối diện cơn sóng thần khổng lồ đó.<
Mắt thấy cơn sóng thần sắp hoàn toàn phá hủy đảo hoang, trên gương mặt của Saitama lại không hề có một chút vẻ hoang mang nào.<
Chỉ thấy hắn ta siết chặt nắm tay, tung ra một chiêu “Cú Đấm Bình Thường”!<
“Vù...”<
Quyền phong mạnh mẽ đánh thủng ra một cái lỗ to giữa cơn sóng thần, vừa vặn xuyên qua người Saitama. Hắn ta không bị thương chút nào, thậm chí trên giày cũng không dính một giọt nước.<
Mệt ngươi còn hoa hòe hoa sói, ta đây chỉ cần một quyền để phá!!<
Đây chính là châm ngôn sống của Saitama.<
Chỉ có điều, Trần Nghiệp cũng đã sớm dự đoán trước được chuyện này.<
Sau khi Saitama phá hủy sóng thần bằng một đấm, những cơn sóng thần vô cùng vô tận đã vây quanh hắn ta từ bốn phương tám hướng.<
Trên gương mặt của hắn ta xuất hiện vẻ nặng nề.<
“Những cú đấm thường liên tiếp!”<
Trong lúc nhất thời, trên đảo hoàn tràn ngập quyền ảnh của hắn ta.<
Quyền phong từ nắm đấm hình thành một cơn lốc cương kình mãnh liệt, ngăn cản toàn bộ sóng thần.<
Đối với sự lợi hại của Saitama, Trần Nghiệp đã sớm có dự liệu, cho nên cũng không kinh ngạc gì.<
Hắn làm như vậy, chỉ là để kéo dài thời gian mà thôi.<
Đảo hoang đã sắp không chống đỡ được nữa rồi...<
“Răng rắc!”<
Môt tiếng nứt trong trẻo vang lên.<
Mặt đất của đảo hoang dưới chân Saitama đột nhiên nứt toác ra!<
Rất nhiều bùn đất nhanh chóng chìm vào trong dại dương.<
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của Saitama cuối cùng cũng thay đổi.<
“Xong, xong rồi...”<
Hắn ta kêu to một tiếng, vội vàng nhổ cái cây to nhất ở bên cạnh, sau đó ôm lấy thân cây.<
Khả năng bơi của hắn ta không tốt, lại còn không biết bay!<
Thứ duy nhất có thể dựa vào trước mắt, chính là cái cây này...<
“Ầm ầm!”<
Khi hòn đảo hoang hoàn toàn chìm nghỉm, Saitama giống như một con bạch tuộc, ôm chặt lấy thân cây.<
Nhưng cho dù là vậy, xoáy nước mà hòn đảo tạo ra khi chìm xuống vẫn nhanh chóng cuốn cả hắn ta lẫn khúc cây vào trong đó...<
“Ùng ục ùng ục...”<
Trong miệng Saitama không ngừng nổi lên bọt khí...<
Hắn vội vàng nín thở, tay trái bịt mũi, tay phải thì cố hết sức bơi lên.<
Thế nhưng, hiện tại Trần Nghiệp còn đang ở dưới đáy biển! Làm sao có khả năng dễ dàng tha cho Saitma đã rơi xuống biển được.<
Chỉ thấy hắn hơi cử động ngón tay, Saitama cảm giác được cơ thể của mình đột nhiên trở nên nặng nề, và chìm xuống nhanh chóng.<
Hắn ta vẫn vùng vẫy như cũ...<
Chỉ đang tiếc, hành động hoàn toàn không làm nên trò trống gì.<
Dần dần, hắn ta bắt đầu cảm giác được mình không thể nín thở được nữa.<
Lúc này, hắn ta khao khát không khí đến cháy bỏng.<
Vài phút sau, Saitama đã nín thở đến mức sắc mặt đỏ bừng, cuối cùng không thể nhịn được nữa mà phun hết khí trong miệng ra, muốn đổi hơi.<
Chỉ có điều, cơ thể của hắn ta đang ở dưới đáy biển, có hít vào, hiển nhiên cũng chỉ toàn là nước biển.<
“Ư ư!”<
Saitama sặc nước biển, vũng vẫy dữ dội.<
Lúc này, hắn ta đã hoàn toàn là một người đuối nước, muốn bắt được một cọng rơm cứu mạng trong sự hoang mang và sợ hãi.<
Chẳng mấy chốc, Saitama đã nằm trong trạng thái thiếu khí, đầu óc quên mất cả suy nghĩ, không biết lấy ra mảnh vải trắng mà Trần Nghiệp đã đưa cho mình để nhận thua.<
“Ùng ục ùng ục...”<
Nước biển tiến vào trong phổi hắn ta càng lúc càng nhiều.<
Dần dần, biên độ giãy dụa của hắn ta càng lúc càng nhỏ, đôi mắt bắt đầu trắng dã.<
Nhìn thấy điểm này, Trần Nghiệp có chút lo lắng.<
“Sao đã như vậy rồi mà hệ thống vẫn chưa gửi nhắc nhở đến? Lẽ nào thật sự phải dìm chết Saitama thì mới tính là thắng sao?”<
Mắt thấy Saitama càng lúc càng gần bờ vực sụp đổ, Trần Nghiệp nghĩ ngợi mấy lần, vẫn không nhịn được suy nghĩ muốn ra tay cứu hắn ta.<
Nói thế nào thì đây cũng là đệ tử trên danh nghĩa của hắn.<
Tuy thời gian quen nhau khá ngắn, nhưng Saitama đã hoàn toàn coi hắn là sư phụ của mình, và tôn trọng hắn từ tận đáy lòng.<
Cuối cùng, Saitama cũng dừng vùng vẫy...<
[Chúc mừng, ngài đã hoàn thành nhiệm vụ: Đánh bại kẻ mạnh nhất bằng vũ lực!]<
[Chú ý: Ngài có thể ra lệnh điều khiển để trở về Không Gian Luân Hồi, mà cũng có thể ở lại thế giới này, và tiếp tục thự hiện nhiệm vụ...]<
Trong nháy mắt Saitama dừng vùng vẫy, Trần Nghiệp cũng nhận được nhắc nhở của hệ thống.<
Chỉ có điều, trên gương mặt của hắn lại không hề vui mừng chút nào, mà là tràn đầy vẻ lo lắng.<
Sau đó, Trần Nghiệp lập tức bơi về phía Saitma, tóm lấy hắn ta rồi xông lên khỏi mặt biển.<
Lúc này, sắc mặt của hắn ta trắng bệch, môi xanh tím, hơn nữa, tim đã ngừng đập, rõ ràng đã tiến vào trạng thái sốc...<
Tình hình vô cùng nguy hiểm!!<
Sắc mặt của Trần Nghiệp lo sợ, nhưng hắn lại không biết cách cấp cứu cho người bị đuối nước, nên không có cách nào cấp cứu cho Saitama hết.<
Ngay sau đó.<
Thân Ma Bắt Diệt, mở!<
Trần Nghiệp trực tiếp mở đại chiêu, nâng cao tốc độ của mình, sau đó mang theo Saitama phá vỡ không khí mà đi mất, hướng thẳng về phía thành phố gần nhất.<
Chương 563: Chia định thắng lợi, đầu trọc mất trí nhớ! (2)
Sau năm phút.<
Trong một bệnh viện ở thành phố B.<
Rất nhiều bác sĩ và bệnh nhân đều đang bận rộn.<
“Vù!”<
Đột nhiên, một bóng người từ trên trời giáng xuống, phá vỡ nóc nhà của tòa nhà bệnh viện.<
Đá phiến trên nóc nhà rơi xuống, khiến không ít người bị thương.<
“Á!!”<
Y tá và bệnh nhân của bệnh viện lập tức phát ra tiếng kêu chói tai đầy sợ hãi.<
Người từ trên trời giáng xuống hiển nhiên là Trần Nghiệp.<
Hắn cũng chẳng quan tâm đến việc bản thân khiến người khác bị thương cho lắm.<
Hắn thuận tay tóm được một nữ bác sĩ có bảng là “bác sĩ trị liệu chính”, rồi chỉ vào Saitama đang hôn mê và nói: “Lập tức cứu hắn!!”<
Nữ bá sĩ sợ muốn chết, hoàn toàn không dám từ chối, run rẩy hỏi: “Xin... xin hỏi, tình huống của hắn là gì? Có trạng thái phát bệnh gì?”<
“Đuối nước!!”<
“Hả? Được rồi!”<
Nữ bác sĩ lập tức tiến hành cấp cứu cho Saitama, vừa ép nước ra, vừa hô hấp nhân tạo, và nhìn Trần Nghiệp một cách vô cùng khẩn trương.<
Làm nửa ngày, nhưng Saitama vẫn chưa tỉnh lại.<
Trần Nghiệp lập tức nhíu chặt mày, trên gương mặt mang theo mấy phần tự trách.<
Hắn đang thầm tự trách bản thân không chuẩn bị ổn thoả.<
Việc đầu tiên nên học chắc hẳn chính là cách cấp cứu...<
Nếu Saitama chết, hắn chắc chắn sẽ vô cùng áy náy.<
Tuy thân là Luân Hồi giả, và hắn chỉ là một người qua đường ở thế giới này.<
Nhưng hắn cũng là con người, vẫn có cảm xúc của con người như cũ.<
Đối với một đệ tử như Saitama, hắn hiển nhiên rất thích, nên không hy vọng Saitama sẽ xảy ra chuyện gì.<
Hơn nữa, trong kế hoạch tiếp theo, Saitama còn đóng vai trò rất lớn đối với hắn, nên hắn hiển nhiên không hy vọng hắn ta chết rồi..<
...<
Nữ bác sĩ làm hồi sức tim phổi và hô hấp nhân tạo một lúc, thấy Saitama vẫn chưa thể tỉnh lại như cũ, liền nói với sắc mặt nặng nề: “Vị này đã rơi vào trạng thái sốc, cần phải lập tức tiến hành khử rung tim để cấp cứu...”<
Trần Nghiệp lập tức nói: “Vậy còn đợi gì nữa? Mau cứu hắn đi!”<
Rất nhanh.<
Saitama đã được đẩy vào trong phòng cấp cứu.<
Trần Nghiệp không hề làm phiền bác sĩ, mà ngồi đợi ở bên ngoài phòng cấp cứu.<
Quá trình đợi cực kỳ dài...<
Ngay khi hắn không còn kiên nhẫn nữa thì cửa lớn của phòng cấp cứu cuối cùng cũng được đẩy ra từ bên trong.<
Nữ bác sĩ vừa rồi đi ra, nói với Trần Nghiệp bằng vẻ mặt mệt mỏi: “Thưa ngài, bạn của ngài đã qua cơn nguy kịch rồi...”<
Nghe được lời này, đôi mắt của hắn sáng lên, không nhịn được mà kích động đáp: “Cảm ơn bác sĩ.”<
Nữ bác sĩ khoát tay, nói: “Nhưng tốt nhất vẫn nên nằm viện quan sát mấy ngày, tránh cho xuất hiện di chứng sau cơn sốc.”<
Trần Nghiệp vội vàng gật đầu.<
Bây giờ hắn đã không còn phong thái của một cường giả cấp S nữa...<
“Còn nữa!”<
Nữ bác sĩ liếc mắt nhìn hắn, cố lấy dũng khí đáp: “Thưa ngài, ngài đã đâm hỏng nóc nhà bệnh viện, và khiến không ít bệnh nhân bị thương, những thứ này ngài đều cần phải bồi thường hết, bằng không ta sẽ báo cảnh sát!”<
Lúc này, tâm trạng của hắn rất tốt, nghe vậy thì cười: “Không thành vấn đề, ta sẽ bồi thường!<
Sắc mặt của nữ bác sĩ đã dễ nhìn hơn rất nhiều.<
“Bây giờ bạn của ngài cần nghỉ ngơi, cố hết sức đừng làm phiền hắn... và đi trả tiền đi!”<
Vứt lại một câu, nữ bác sĩ xoay người rời đi.<
Trần Nghiệp nhìn chằm chằm vào nữ bác sĩ, phát hiện ra tuy dung mạo của nữ bác sĩ này không tính là sinh đẹp, nhưng vóc dáng lại khá ổn.<
Nghĩ đến việc hô hấp nhân tạo lúc trước... tiểu tử Saitama này, cũng xem là phúc trong họa đây nhỉ?<
Hắn lắc đầu, lập tức vất suy nghĩ hoang đường này ra sau đầu, rồi cũng xoay người rời đi, ngoan ngoãn đi nộp tiền.<
Ngược lại, trên thẻ của hắn vẫn còn mấy triệu đô nữa.<
Với khối tài sản như vậy, hắn chắc chắn chính là một tỷ phú!<
Hơn nữa sau khi tiêu xong và rời khỏi thế giới, thẻ lại có thể khôi phục lại hạn mức, cho nên tiêu tiền đối với hắn mà nói, hoàn toàn không có gì đau lòng.<
...<
Hơn bảy giờ tối, trong phòng bệnh đơn cao cấp.<
Saitama lờ mờ tỉnh lại.<
Nhìn thấy bức tường xung quanh, hắn ta có chút ngơ ngẩn.<
“Đây là đâu? Sau mình lại ở đây?”<
Lúc này, cửa đã bị đẩy ra, là Trần Nghiệp xách theo một cái túi to tiến vào.<
“Sư phụ?”<
“Saitama, cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại rồi?” Trần Nghiệp vừa vười, vừa giơ cái túi trong tay lên: “Tỉnh vừa đúng lúc, có thể ăn cơm tối được rồi, ta đã mua takoyaki mà ngươi thích ăn nhất rồi này.”<
Nghe nói có ăn, hắn ta lập tức có cảm giác rất đói...<
Nhưng cũng vẫn cảm thấy nghi ngờ, tại sao mình lại ở trong bệnh viện?<
“Sư phụ, tại sao ta lại ở đây?”<
Trần Nghiệp sững sờ: “Sao thế? Saitama, ngươi không nhớ được sao?”<
Saitama cẩn thận nhớ lại một chút, rồi mở miệng đáp: “Ta chỉ nhớ sư phụ nói muốn kiểm tra kết quả tu hành trong ba năm này của ta, sau đó dẫn ta đi đến một nơi, những cái khác... hình như không nhớ được.”<
“Mất trí nhớ?” Trần Nghiệp rất tò mò: “Lẽ nào đây chính là di chứng sau cơn sốc sao?”<
“Saitama, ngươi thử cẩn thận nhớ lại xem!”<
Hắn ta nghiêm túc nhớ lại, sau đó lắc đầu: “Sư phụ, ta không thể nhớ lại được...”<
Được rồi!<
Xem ra tên đầu trọc này mất trí nhớ thật rồi.<
Cũng may thứ mà hắn ta quên cũng chỉ là quá trình chiến đấu ngắn ngủi, mà không hoàn toàn mất hết ký ức, bằng không thực sự không dễ xử lý.<
Trần Nghiệp bước tới, nói lời an ủi: “Không sao, quên cũng được, đó là một trải nghiệm không vui vẻ của ngươi...”<
Nghe được lời này, đầu trọc dường như nghĩ đến gì đó, lo lắng hỏi: “Sư phụ, có phải biểu hiện của ta không tốt không?”<
“Không, biểu hiện của ngươi rất xuất sắc.”<
Còn chưa đợi Saitama vui vẻ, Trần Nghiệp đã vỗ vỗ vào bả vai hắn và bảo: “Đều trách sư phụ không tốt, ra tay hơi nặng, đánh ngươi hôn mê phải vào viện nằm, còn khiến ngươi mất trí nhớ nữa!”<
“Hả?”<
Saitama vô cùng sợ hãi.<
Vậy mà sư phụ lại đánh hắn hôn mê sao?<
Hắn ta có nhận thức nhất định về thực lực của mình, biết sức của mình rất mạnh, hơn nữa cơ thể cũng rất mạnh.<
Những quái nhân tàn nhẫn đó, cho dù có tấn công kiểu gì thì cũng không có cách nào khiến hắn ta bị thương được.<
Nhưng hắn ta lại bị sư phụ đánh đến hôn mê?<
Thật không hổ là sư phụ!<
Quá mạnh!<
Mình vẫn còn cả một con đường dài cần phải đi.<
“Saitama, ngươi sẽ không trách sư phụ chứ?”<
“Hả?” Hắn ta lấy lại bình tĩnh, vội vàng đáp: ‘Đương nhiên là không rồi, là do ta biểu hiện không tốt, khiến sư phụ thất vọng...”<
“Không! Ngươi có thể có được thành tựu như vậy trong ba năm, khiến sư phụ rất hài lòng.”<
Trần Nghiệp mỉm cười, thể hiện sự bình tĩnh: “Trước mắt, trên thế giới này, ngoài sư phụ ra, thì ngươi chính là người mạnh nhất!”<
“Ồ! Là như vậy sao? Vậy thì tốt quá rồi.”<
Có được sự khẳng định của hắn, Saitama rất vui mừng.<
“Ăn cơm đi!” Trần Nghiệp bảo: “Ăn xong thì ngươi nghỉ ngơi sớm một chút..”<
...<
Ba ngày sau, Trần Nghiệp và Saitama trở về biệt thự.<
Rất trùng hợp, Genos cũng đang ở biệt thự, dường như vẫn luôn ở đây đợi hắn và Saitama trở về.<
Nhìn thấy Saitama, Genos lập tức tới đón.<
Nhưng Trần Nghiệp để ý, thấy gã đi đường hình như có chút không được linh hoạt...<
“Sư phụ, sư tổ, người cuối cùng cũng trở về rồi.”<
“Ừm, là Genos à.” Saitama chào hỏi một cách nhiệt tình: “Genos, có cơm trưa chưa?”<
“Sư phụ, ta là cyborg, ăn cơm trưa không quan trọng đối với ta...” Gã là người thẳng thắn, trực tiếp mở miệng hỏi: “Sư phụ, kết quả trận luận bàn giữa ngươi và sư tổ thế nào? Sao tận ba ngày mới về vậy?”<
“Hả? Cái đó...”<
Saitama nghe vậy thì gãi đầu do dự, ngại ngùng đáp: “Thực lực của ta quá yếu, bị sư phụ lỡ tay đánh cho nhập viện, phải nằm viện nghỉ ngơi ba ngày!”<
Nghe được lời này, đồng tử của Genos co rụt lại, trên gương mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.<
“Gì cơ??”<
Chương 564: Tấn công sào huyệt của hiệp hội quái nhân!
Genos còn tưởng mình đã nghe nhầm.<
Vậy mà sư phụ Saitama lại nói mình quá yếu sao?<
Nếu như sư phụ Saitama yếu, vậy gã được tính là cái gì? Có xứng đáng được sống nữa không?<
Lúc trước, khi Mosquito Girl suýt chút nữa thì ép gã vào con đường cuồng nộ, Saitama vừa vặn xuất hiện, chỉ vả một cái đã đánh ả ta thành cặn bã…<
Một người mạnh như vậy, lại nói bản thân mình quá yếu sao?<
“Không! Không phải sư phụ quá yếu, mà là sư tổ quá mạnh!”<
Nghĩ đến đây, Genos lập tức nhìn về bóng lưng của Trần Nghiệp.<
Lúc này, Trần Nghiệp đã đi tới bên cạnh Skynet.<
Nhìn thấy cô đang làm một loại linh kiện nào đó, không nhịn được mà nhíu mày hỏi: “Skynet, những thứ này ở đâu ra đây?”<
“Anh hai, ngươi đã về rồi.”<
Skynet mỉm cười, chỉ vào Genos và đáp: “Tháo từ trên người Genos xuống đó.”<
Trần Nghiệp: “…”<
Chẳng trách vừa rồi Genos đi đường dường như không được tự nhiên cho lắm, có hơi khiệp khiễng…<
Hóa ra là do bị Skynet tháo mất một linh kiện…<
“Vớ vẩn, sao ngươi lại dỡ đồ trên người Genos xuống?”<
Hắn không nhịn được, giọng nói có chút trách mắng.<
Skynet vội vàng cúi đầu, nhỏ giọng giải thích: “Là Genos nói muốn trở nên mạnh hơn, nên ta chỉ xem thử một chút thôi, xem có thể giúp hắn nâng cấp được không…”<
Saitama và Genos vừa vặn đi tới.<
Genos nói: “Đúng là như vậy, xin sư tổ đừng trách cô Skynet.”<
Được rồi!<
Nếu khổ chủ người ta đã không để ý, vậy Trần Nghiệp cũng không có gì cần phải quan tâm hết.<
“Vậy ngươi có nghiên cứu ra được gì không?” Hắn hỏi Skynet.<
Skynet nghiêm túc đáp: “Cơ thể người máy của Genos bao gồm rất nhiều kỹ thuật tiên tiến, ta chưa từng thấy bao giờ, cho nên ta không thể giúp được hắn, nhưng thông qua việc nghiên cứu hắn, lại chính là một sự gợi ý rất lớn dành cho ta, có thể giúp cơ thể ta thăng cấp... anh hai, sau này nói không chừng ta cũng có thể giúp ngươi chiến đấu nữa!”<
Nghe được lời này, hắn có chút kinh ngạc.<
Mà Saitama cũng hơi ngạc nhiên.<
Hắn ta trời sinh ngu ngốc, đến bây giờ mới biết, hóa ra em gái của sư phụ lại là một cyborg sao?<
“Không tệ!” Trần Nghiệp nở nụ cười.<
Skynet lại nói: “Nhưng, nếu ta muốn nâng cấp, vẫn còn cần rất nhiều nguyên liệu...”<
“Hửm?” Trần Nghiệp mở miệng hỏi: “Cần những thứ gì?”<
Cô nói ra một danh sách nguyên liệu dài ngoằng, Trần Nghiệp chẳng biết một thứ nào trong đó hết.<
Vẫn là Genos tự giác, mở miệng đáp: “Có lẽ chỗ của tiến sĩ Kuseno có những nguyên liệu này, ta sẽ mang chúng qua đây cho cô Skynet.”<
Trần Nghiệp đáp: “Vậy làm phiền ngươi quá, Genos, nếu tiến sĩ Kuseno cần tiền thì xin cứ mở miệng.”<
Chuyện này được quyết định như vậy.<
Genos là một người có tính cách nóng vội, có việc thì phải lập tức đi làm ngay. Gã xoay người rời đi, không hề chậm trễ một chút nào.<
Sau khi gã đi, Trần Nghiệp gọi Saitama tới thư phòng.<
“Sư phụ, có chuyện gì sao ạ?”<
Trần Nghiệp gật đầu: “Quả thực có vài chuyện, cần ngươi đi làm.”<
Saitama lập tức chấn động tinh thần, đáp: “Sư phụ, xin người cứ việc dặn dò.”<
“Là như vậy, Saitama.” Trần Nghiệp mở miệng hỏi: “Ngươi còn nhớ chỗ ngươi từng ở vào ba năm trước nằm ở đâu không?”<
Nghe được lời này, suy nghĩ của Saitama lập tức trôi ngược về ba năm trước.<
“Ba năm trước... sư phụ, ngươi đang chỉ căn phòng mà ta ở lúc trước sao?”<
“Hẳn là vậy!” Trần Nghiệp đáp một cách không chắc chắn.<
Trong cốt truyện nguyên tác, quả thực cũng chưa từng nhắc đến việc căn phòng nhỏ đó, rốt cuộc là nơi hắn ta thuê, hay là nhà của hắn ta nữa.<
Saitama lập tức gật đầu đáp: “Đương nhiên nhớ rồi ạ.”<
Làm sao hắn ta có thể không nhớ ra nơi mà mình từng ở được chứ?<
“Vậy thì tốt.” Hắn đáp “Ngày mai đi theo sư phụ một chuyến.”<
Saitama có chút nghi ngờ: “Sư phụ, nơi đó có thứ gì đáng để coi trọng sao?”<
“Đúng vậy!”<
Sau khi hắn gật đầu xong, bắt đầu lừa: “Saitama, ngươi có biết chuyện liên quan đến hiệp hội quái nhân không?”<
Saitama lắc đầu một cách rất thành thật và đáp: “Không biết ạ...”<
Tốt lắm!<
Saitama trong nguyên tác không quan tâm những chuyện này, mà chỉ quan tâm siêu thị có giảm gia hay không thôi.<
“Gần đây trong thành phố xuất hiện rất nhiều quái nhân tấn công con người, khiến cho rất nhiều thành phố của nhân loại thất thủ, mà những quái nhân này hình như đều tới từ hiệp hội quái nhân. Con rết khổng lồ mà sư phụ đã giết vào ba năm trước cũng là một thành viên của hiệp hội quái nhân.”<
Trần Nghiệp kiên nhẫn giải thích: “Quái nhân là một loại quái vật tràn đầy lòng thù hận đối với con người, bọn chúng thấy con người thì đều muốn giết chết, mà hiệp hội quái nhân chính là sào huyệt của bọn chúng!”<
Saitama vẫn là một người rất có tinh thần chính nghĩ, nghe vậy thì vô thức siết chặt nắm tay: “Hiệp hội quái nhân chắc chắn phải bị tiêu diệt!”<
“Không sai!” Trần Nghiệp mỉm cười, sau đó nói: “Ta gọi ngươi tới, chính là muốn giao nhiệm vụ tiêu diệt hiệp hội quái nhân này cho ngươi.”<
...<
Nghe được lời này, Saitama lập tức vô cùng hăng hái tinh thần.<
Hắn ta rất có tinh thần chính nghĩ, huống chi thân phận hiện tại của hắn ta là một vị anh hùng lớp S.<
“Sư phụ yên tâm, nếu phát hiện ra hiệp hội quái nhân, ta nhất định sẽ tiêu diệt bọn họ!”<
“Ta nhận được tin tức, căn cứ của hiệp hội quái nhân hình như ở phía dưới căn phòng mà ngươi từng ở lúc trước!”<
Trần Nghiệp chậm rãi bảo: “Ngày mai ta sẽ đi cùng ngươi, để xem biểu hiện của ngươi.”<
Không sai!<
Hắn không dự tính tự mình ra tay đối phó với Orochi, mà sẽ để Saitama ra tay!<
Hắn ta đánh nhau tốt như vậy, không dùng thì quá đáng tiếc.<
Đợi đến khi gặp được Orochi, hắn sẽ để Saitama đánh tên đó gần chết, sau đó giữ tên đó lại để hắn tới thu hoạch đầu người là xong!<
...<
Nhiệm vụ của hệ thống là đánh chết quái nhân, chứ không nói nhất định phải là một mình hắn đi khiêu chiến.<
Không chỉ Orochi!<
Mà bao gồm cả vị chúa tể vũ trụ “Boros” kia nữa, Trần Nghiệp cũng không dự tính ra tay, mà để Saitama lên trước.<
Bằng không, với thực lực của hắn, chưa chắc đã có thể xử lý được Borus.<
Khả năng tự lành của người này quá mạnh!<
Trong cốt truyện nguyên tác, khi Boros đánh nhau với Saitama, bị hắn ta đánh chỉ còn lại con một mắt, cơ thể thì nát thành bã, nhưng vẫn có thể tự lành lại trong chớp mắt, và khôi phục lại dáng vẻ ban đầu!<
Với khả năng tự lành mạnh như vậy, Trần Nghiệp cũng không có cách nào giết chết được gã ta.<
Cho nên Trần Nghiệp dự tính giao Boros lại cho Saitama, đầu tiên là tiêu hao hết sạch thể lực của Boros, đánh gã ta đến gần chết, sau đó hắn sẽ ra mặt, và thu hoạch đầu người.<
Chiến lược này chắc chắn không tệ!<
Boros chết chắc rồi!!<
...<
Đêm hôm đó, Genos trở lại, mang về một bao to các loại nguyên liệu và linh kiện.<
Sau khi Skynet nhìn thấy chúng, đôi mắt tỏa sáng, lập tức cầm những thứ này rồi gắng sức chuyển vào trong phòng, ngay cả cơm tối cũng không làm.<
Trần Nghiệp lắc đầu bắt đắc dĩ, chỉ đành nhắc nhở: “Skynet, nghỉ chút đi, đừng phá nhà!”<
Hắn còn định để lại căn biệt thự này cho Saitama.<
“Biết rồi ạ, anh hai! Các người ra ngoài ăn cơm đi.”<
Thấy bóng người của cô, Trần Nghiệp lại thở dài.<
Càng lúc lại càng giống con người...<
Có lẽ, đợi sau khi cô thăng cấp xong, sẽ đổi một cái tên của người bình thường giúp cô thì sao?<
Chương 565: Đóng cửa, thả Saitama!
Việc nâng cấp của Skynet hình như không thể làm xong trong một sớm một chiều được.<
Trần Nghiệp cũng không vội, hắn vẫn còn hơn hai tháng nữa, vẫn có thể đợi được.<
Nhớ lúc trước khi tiến vào phó bản [One-Punch Man], Trần Nghiệp đã đọc qua chiến lược, trong đó có một bài đăng nói rằng, vào mấy ngày cuối cùng của thời gian nhiệm vụ phó bản, trên bầu trời thành phố A sẽ xuất hiện một phi thuyền vũ trụ cực lớn…<
Xem ra, đám Luân Hồi giả đều không biết đó chính là phi thuyền của chúa tể vũ trụ Boros, lại càng không biết đến trận chiến giữa Saitama và gã ta!<
Trước khi tấn công sào huyệt của hiệp hội quái nhân, Trần Nghiệp cũng đã thông báo cho quan chức cấp cao ở hiệp hội anh hùng.<
Hắn không muốn làm chuyện tốt mà không được lưu danh!<
Cho dù hắn không để ý đến những công danh này, nhưng tặng nó cho Saitama chắc chắn cũng không tệ.<
[One-Punch Man] là một thế giới phó bản lớn.<
Nói cách khác, chỉ cần Trần Nghiệp chưa chết, hơn nữa, vẫn còn lăn lộn trong Không Gian Luân Hồi, thì sau này chắc hẳn vẫn sẽ còn cơ hội vào lại…<
Số phận của Saitama đã bị hắn thay đổi.<
Có lẽ, lần sau vào lại thế giới phó bản này, Saitama mà hắn gặp phải sẽ khác hẳn.<
…<
Rạng sáng, ở một gần khu dân cư nào đó tại thành phố S.<
Hai người Trần Nghiệp và Saitama cùng xuất hiện ở đây. Lúc này họ đang đứng bên ngoài một căn phòng trọ.<
“Sư phụ, nơi này chính là chỗ ta ở lúc trước.”<
Saitama nhìn tầng hai của căn nhà và cười, trong giọng nói tràn đầy vẻ hoài niệm: “Ta ở nơi này hơn một năm, suýt chút nữa thì bị đuổi vì không thể trả tiền thuê nhà, sau đó cũng may mà gặp được sư phụ…”<
Trần Nghiệp cười và vỗ vai hắn ta: “Sau này nhà của sư phụ cũng chính là nhà của ngươi.”<
“Cảm ơn sư phụ….” Saitama rất cảm động.<
Lúc này, xuất hiện một người thanh niên đang phơi quần áo trên ban công lầu hai.<
“Hình như có người vào ở rồi!” Saitama hỏi: “Sư phụ, chúng ta sẽ lên đó sao?”<
Trần Nghiệp đáp: “Không cần lên.”<
Saitama gật đầu, ánh mắt không nhịn được mà nhìn về phía người thanh niên kia, thật lâu mới nói một câu: “Hắn thật giống ta của lúc trước…”<
Trần Nghiệp liếc mắt nhìn thanh niên trên tầng hai, phát hiện ra hai mắt của thanh niên đó vô thần, vẻ mặt chán nản, gần như không nhìn ra được tinh thần hăng hái của người trẻ tuổi trên người hắn ta. Rõ ràng còn rất trẻ, nhưng lại trông có vẻ u ám và im lặng.<
Quả thực rất giống với Saitama của ba năm trước!!<
“Nếu không gặp được sư phụ, có lẽ mình cũng sẽ giống như hắn ta, đúng không?” Saitama lẩm bẩm một mình.<
“Đi thôi, Saitama.”<
“Tới đây!”<
Nghe thấy tiếng gọi của Trần Nghiệp, hắn ta thu lại ánh mắt từ trên người thanh niên đó.<
Trên ban công tầng hai, lúc này, thanh niên đang phơi quần áo mới nhìn thấy hai người bọn họ.<
Chỉ có điều, hắn ta chỉ nhìn thoáng qua, cũng không để tâm đến...<
…<
“Sư phụ, bây giờ chúng ta đang đi đâu vậy?”<
Trần Nghiệp cẩn thận nhớ lại.<
Trong cốt truyện nguyên tác, sào huyệt của hiệp hội quái nhân ở dưới lòng đất của căn phòng nhỏ vừa rồi đó.<
Hơn nữa, lối vào cũng ở gần đây!!<
Trong cốt truyện nguyên tác có một chi tiết nhỏ, đó chính là người đàn ông “vua động cơ” King kia, khi đang đi ngang qua gần nhà của Saitama, thực ra đã phát hiện ra lối vào của căn cứ hiệp hội quái nhân, chỉ có điều, King lại không coi đó là vấn đề to tát gì…<
Cho nên, chỉ cần kiếm ở gần đây thì chắc hẳn có thể tìm ra được lối vào.<
Nếu thực sự không tìm được, vậy Trần Nghiệp chỉ có thể dùng vũ lực để xông vào...<
“Saitama, ta đi bên này, ngươi đi bên đó, chúng ta phân ra tìm kiếm, nếu phát hiện ra cái hố đáng ngờ, thì phải lập tức thông báo cho nhau.” Trần Nghiệp mở miệng nói.<
“Rõ! Thưa sư phụ.” Saitama tỏ ra vô cùng hăng hái.<
Hai người bắt đầu tách ra hành động, một người bên trái, một người bên phải, chia ra tìm kiếm.<
Dường như chưa tìm được bao lâu, thì Trần Nghiệp đã phát hiện ra mục tiêu đáng ngờ: một căn phòng kỳ quái!<
Bức tường của căn phòng này bị đục một lỗ to, hơn nữa cái lỗ này còn có chút dịch nhầy chưa rõ. Sau khi Trần Nghiệp chui vào, lại phát hiện ra căn phòng này trống không. Đừng nói là người, ngay cả vật dụng trong nhà cũng chẳng có lấy một cái.<
Sau đó, hắn tìm thấy một lối vào thông thẳng xuống lòng đất ngay phía sau một bức tường!<
Đến đây, hắn gần như đã có thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng đây chính là lối vào hiệp hội quái nhân.<
Trần Nghiệp lập tức lôi di động ra, nhấn số điện thoại của Saitama và gọi.<
“Sư phụ, có phát hiện gì rồi sao?” Điện thoại vừa mới kết nối, đã truyền tới giọng nói phấn chấn của Saitama.<
Trần Nghiệp đáp: “Đúng vậy, ngươi đến chỗ ta đi, ta ở ngoài cửa đợi ngươi.”<
“Được, sư phụ, ta lập tức tới ngay!”<
Gần như điện thoại cúp chưa được bao lâu, thì bóng dáng của Saitama đã xuất hiện rồi...<
Tên này đã dốc hết toàn bộ sức lực để chạy tới đây, tốc độ nhanh đến cực điểm!<
“Sư phụ, ta tới rồi đây!” Hắn ta trông có vẻ ất phấn chấn: “Chính là chỗ này sao?”<
Trần Nghiệp gật đầu đáp: “Chắc hẳn chính là nơi này.”<
“Được rồi sư phụ, vậy để ta xuống trước cho.”<
Saitama nói xong, định nhảy vào trong lối vào.<
“Ế! Trước cứ từ từ đã!” Trần Nghiệp vội vàng kéo hắn ta lại, mở miệng nói: “Có chuyện này ta cần phải dặn dò ngươi một chút....”<
Nghe thấy hắn có chuyện cần căn dặn, Saitama lập tức dừng lại, nghiêm túc lắng nghe.<
“Sư phụ, ngươi nói đi.”<
Saitama luôn thực hiện một trăm phần trăm lời dặn dò của sư phụ.<
Trần Nghiệp nói: “Ta đã điều tra về hiệp hội quái nhân, thủ lĩnh của bọn họ tên là Orochi! Lát nữa nếu đụng phải tên này, ngươi tuyệt đối đừng đánh chết gã, cứ giao lại cho ta xử lý.”<
“Ta hiểu rồi, thưa sư phụ.”<
“Ừm, vậy đi đi!!”<
Hai thầy trò cùng chui vào trong lối vào.<
...<
Thuận theo lối vào, Saitama và Trần Nghiệp đã tới trong lòng đất.<
Bên dưới lòng đất giống như một thế giới khác!<
Chủ đạo ở nơi này chính là bóng tối, bẩn thỉu và hỗn loạn!<
Khắp nơi tràn ngập các loại mùi gay mũi khác nhau, khiến Trần Nghiệp và Saitama không nhịn được mà nhíu mày, khó mà chịu đựng nổi.<
Nơi này và thế giới huy hoàng trên mặt đất hoàn toàn là hai thái cực.<
Nhìn thấy thế giới dưới lòng đất, Trần Nghiệp đột nhiên có chút hiểu được, tại sao những quái nhân này lại không ngừng xâm chiếm mặt đất.<
Thực sự thì dưới lòng đất không thích hợp để sinh vật tồn tại...<
“Sư phụ, nơi này hôi quá....” Saitama bịt mũi và nói.<
“Nơi này thông với cống thoát nước, đương nhiên là mùi hôi nặng khiếp rồi.” Trần Nghiệp cũng bịt mũi đáp: “Chúng ta hành động lẹ chút, giải quyết sớm còn lên trên sớm.”<
“Rõ, thưa sư phụ.”<
Ở dưới lòng đất có rất nhiều lối đi, hai người cũng không biết con đường nào mới dẫn tới căn cứ của hiệp hội quái nhân nữa.<
Nhưng Trần Nghiệp biết cốt truyện, cho nên biết khu vực hoạt động của Orochi, ở ngay bên dưới căn phòng lúc trước của Saitama.<
Cho nên, hắn phán đoán hướng phòng lúc trước của Saitama, sau đó thuận theo hướng đó, chui vào trong một lối đi...<
Chưa đến bao lâu, hai thầy trò đã đụng phải quái nhân.<
“Chít chít, có tiếng động, chít chít, có thứ gì đó đang tới sao?”<
Một quái nhân có bộ dáng hơi giống con chuột, xuất hiện trong tầm nhìn của Trần Nghiệp.<
Nhìn thấy quái nhân, Saitama lập tức siết chặt nắm tay, chuẩn bị xông lên.<
Lúc trước, tính cách của hắn ta không hề nóng vội như vậy.<
Nhưng bây gờ hắn đang gánh vác nhiệm vụ mà sư phụ giao cho trên vai, phải tiêu diệt hiệp hội quái nhân. Cho nên vừa nhìn thấy quái nhân là định ra tay.<
“Đợi đã, Saitama.”<
Trần Nghiệp ngăn hắn ta lại, nói: “Chúng ta tra hỏi nó một chút trước đã.”<
Vừa dứt lời, trong tay hắn xuất hiện một sợi dây thừng màu vàng kim.<
Hắn chẳng muốn lãng phí thời gian để gạn hỏi, cho nên trực tiếp dùng Thòng Lọng Sự Thật.<
Chương 566: Gouketsu đáng thương, vừa ra trận đã chết!
“Ầm!”<
Một tiếng nổ lớn vang lên.<
Saitama nhẹ nhàng thu nắm đấm lại, nhìn tên quái nhân đã bị đánh thành thịt vụn, rồi quay đầu nói trong sự áy náy: “Sư phụ...”<
Trần Nghiệp nhíu mày nói: “Saitama, lát nữa không thể dùng sức lớn như vậy nữa, sư phụ phải tự tay giết chết tên Orochi đó, hắn cũng không thể bị ngươi đấm chết bằng một quyền được.”<
“Nhưng mà... ta đã nhẹ tay lắm rồi đó.” Saitama sờ quả đầu trọc một cách ngại ngùng.<
Trần Nghiệp nghe vậy cũng rất cạn lời.<
Đối với sức mạnh khủng khiếp của Saitama, hắn cũng không còn lời nào để nói, chỉ đành bảo: “Ngươi phải học cách khống chế sức mạnh của mình đi!”<
Trần Nghiệp đúng là không hiểu tình hình thực tế!<
Thực ra, Saitama khống chế sức mạnh của mình rất tốt.<
Bằng không cũng sẽ không phân chia “serious series” với “Những Cú Đấm Thường Liên Tiếp” rồi.<
Sở dĩ đến cuối cùng lại xuất hiện tình cảnh đấm chết đối thủ trong vòng một giây, thực ra là vì đối thủ quá yếu, mà sức mạnh của Saitama lại quá lớn, dẫn đến việc hắn ta không có cách nào dự đoán chính xác được khả năng chịu đựng của đối thủ.<
Mặc kệ như thì nào, nếu sư phụ đã nói thì hắn ta chắc chắn sẽ nghiêm túc lắng nghe.<
“Sư phụ, xin hãy chỉ dạy ta!” Saitama nói một cách nghiêm túc.<
Trần Nghiệp hơi sững sờ.<
Hắn chỉ thuận miệng nói mà thôi, cốt là để saitama nương tay một chút. Ngay cả việc hắn ta có bao nhiêu sức mạnh còn chẳng rõ, vậy còn chỉ dạy cái rắm ấy!<
Nghĩ ngợi một chút, Trần Nghiệp mở miệng đáp: “Liên quan đến việc khống chế sức mạnh, ta không có cách nào chỉ dạy cho ngươi... lát nữa, ngươi cứ nghe ta mà làm là được.”<
“Hiểu rồi ạ!”<
Hai người tiếp tục đi về phía trước.<
Sau khi vượt qua lối đi dài đằng đẵng, trước mặt Trần Nghiệp và Saitama trở nên rộng lớn và sáng ngời.<
Một tầng hầm cực lớn xuất hiện trước mắt hai thầy trò.<
“Sư phụ, không ngờ ở đây lại còn có một nơi như vậy nữa...” Saitama có chút kinh ngạc.<
Trần Nghiệp gật đầu, hắn biết cốt truyện nên cũng không có gì ngạc nhiên, chỉ mở miệng nói: “Để ý, đây chắc hẳn chính là trung tâm căn cứ của hiệp hội quái nhân.”<
Saitama nghe vậy, vẻ mặt lập tức nghiêm túc hẳn lên.<
“Ta hiểu rồi, thưa sư phụ.”<
Đúng lúc này.<
Trong bóng tối mờ mịt ở phía trước, có một bóng người cực lớn xuất hiện.<
“Là ai đã xông vào lãnh địa của ta?”<
Giọng nói trầm thấp vang lên.<
Giây tiếp theo, một quái nhân khổng lồ hiện ra trong tầm nhìn của Trần Nghiệp và Saitama.<
Quái nhân này cao gần chín mét, là một người khổng lồ danh xứng với thực. Gã ta có tứ chi và cơ thể giống với con người, nhưng trên gương mặt đó lại mọc ra bốn con mắt thẳng đứng, ánh mắt đỏ tươi, trong bóng tối tràn ngập sự uy hiếp.<
Đương nhiên, Trần Nghiệp và Saitama đều không có khả năng bị một con quái nhân dọa sợ...<
Trần Nghiệp hơi ngạc nhiên, khi nhìn rõ bộ dáng của con quái nhân này nhân lúc ánh sáng còn hơi lờ mờ.<
Hắn biết cốt truyện, nên vừa liếc mắt đã nhận ra, quái nhân này chính là cán bộ của hiệp hội, quái nhân cấp rồng, “Gouketsu”!<
Gouketsu từng là quán quân giải đấu Super Fight lần đầu tiên, khi gã ta vẫn còn là con người, đi khiêu chiến quái nhân và bị đánh bại. Sau này gã ta bị hiệp hội quái nhân bắt đi và thuyết phục, rồi ăn tế bào quái nhân vào biến thành quái nhân.<
Trong cốt truyện nguyên tác, thực lực của người này vô cùng mạnh mẽ!<
Thời điểm ra trận, có thể nhẹ nhàng đánh bại Genos, còn suýt chút nữa thì hoàn toàn phá hỏng cơ thể của gã. Sau đó lại đi tới giải đấu Super Fight, và hành chết một đám võ sư trong giải đấu một cách thoải mái.<
Trong giải đấu Super Fight, có một người trẻ tuổi tên là Suiryu. Tuy rất thích thể hiện, nhưng thực lực quả thực rất mạnh. Genos đánh giá Suiryu có thực lực của anh hùng lớp S, nhưng ở trước mặt của Gouketsu, lại chỉ giống một đứa trẻ yếu đuối, dễ dàng bị đánh bại.<
Nếu không phải xui xẻo gặp phải đại ma vương đầu trọc thì gã ta chắc chắn chính là một trong những mối đe dọa to lớn của con người.<
Đáng tiếc, vào tay của Saitama, Gouketsu chỉ có nhận cơm hộp từ sớm... (ý là đã bị chết rồi, diễn xong cảnh rồi nên đạo diễn phát cơm cho)<
“Ừm? Hai con người sao?”<
Bốn con mắt dựng thẳng của Gouketsu từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Trần Nghiệp và Saitama, rồi mở miệng nói: “Có thể tới được nơi này, chứng tỏ thực lực của các ngươi không tệ...”<
Nói đến đây, gã ta đột nhiên ném một thứ gì đó lên mặt đất.<
Đó chính là những viên thịt chưa xác định được, thoạt nhìn vô cùng ghê tởm, mà điều càng kinh dị hơn, chính là nó vẫn còn sống, và đang hoạt động....<
“Đây là thứ gì?” Saitama tò mò hỏi.<
“Đây là tế bào quái nhân.” Gouketsu lạnh lùng đáp: “Ăn nó vào thì các ngươi có thể có được sức mạnh to lớn, và trở thành quái nhân.”<
Trần Nghiệp có chút ngây ngẩn.<
Đương nhiên hắn nhận ra thứ mà Gouketsu ném ra chính là tế bào quái nhân.<
Nhưng...<
Vừa gặp mặt đã ném tế bào quái nhân ra là hành động gì đây?<
Vậy mà còn muốn lôi kéo hắn và Saitama gia nhập hiệp hội quái nhân nữa sao?<
Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, đại ma vương đầu trọc đã mạnh như vậy rồi, nếu còn ăn tế bào quái nhân vào nữa, vậy sẽ trở nên mạnh đến mức độ nào?<
“Ta coi trọng hai người các ngươi, hãy ăn tế bào quái nhân và gia nhập vào hiệp hội quái nhân đi, ta có thể cho các ngươi làm thuộc hạ của mình.” Gouketsu thản nhiên nói.<
Saitama nghe vậy, không nói hai lời đã từ chối: “Ta không thèm ăn cái thứ tởm lợm này nhé...”<
Trần Nghiệp thì lại quan tâm đến việc chính, hỏi Gouketsu: “Ngươi là Gouketsu đúng không? Nói cho ta biết, thủ lĩnh “Orochi” của các ngươi đang ở đâu? Ta có thể sẽ không giết ngươi!”<
Gã ta nghe thấy lời nói của Trần Nghiệp, như thể nghe phải một câu chuyện cực kỳ nực cười, không nhịn được mà bật cười ha ha.<
“Không giết ta sao? Ha ha ha... lời nói buồn cười quá đi mất!”<
Cái đầu của gã ta rất lớn, tiếng cười cũng rất to, vang vọng khắp toàn bộ tầng hầm...<
Cho dù là Saitama trời sinh đần độn, cũng nghe ra được gã ta đang cười nhạo sư phụ của mình.<
Lập tức!<
Đại ma vương đầu trọc nổi cơn thịnh nộ.<
Hắn ta có thể tha thứ cho kẻ khác cười nhạo hắn, nhưng không thể cười nhạo sư phụ của hắn ta được.<
“Đáng ghét...”<
Saitama siết chặt nắm tay, nhíu mày nhìn Gouketsu, chỉ đợi sư phụ ra lệnh một tiếng, là hắn ta sẽ đấm tên quái nhân trước mặt một cái!<
“Thằng nhãi ngu dốt, ngươi có biết ta là ai không?” Gouketsu nhìn Trần Nghiệp một cách chế giễu: “Ở trước mặt ta, các ngươi chỉ yếu nhớt như lũ kiến hôi mà thôi...”<
Nghe đến đây, Trần Nghiệp đã biết gã ta chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, hắn cũng chẳng muốn phí lời thừa thãi nữa, mà nói với Saitama: “Saitama, giải quyết gã đi!”<
“Vâng!”<
Vùa dứt lời, hắn ta đã nhảy lên, nhanh chóng vọt tới trước mặt Gouketsu.<
Gouketsu sợ hết hồn, gã ta không thể nhìn thấy rõ tên đầu trọc này đã tới đây như thế nào.<
Ngay lúc gã ta đang chuẩn bị ra tay dạy dỗ hai con người này một trận ra trò, thì của Saitama đã siết chặt nắm đấm lại...<
Sau đó, hắn ta tung một cú đấm ra.<
“Cú Đấm Bình Thường!”<
Ầm!!<
Gouketsu cảm giác như thể bị một quả bom nguyên tử bắn trúng, gã ta còn chưa kịp phản ứng, thì toàn bộ cơ thể đã lập tức nát vụn, ngay cả công trình phía sau gã ta cũng bị phá hủy.<
Khi Saitama đáp xuống đất, lại quay trở về bên cạnh Trần Nghiệp. Tầng hầm lớn như vậy chỉ còn lại một đống đốt nát, và cái chân to đã mất chủ nhân...<
Nhìn đến đây, Trần Nghiệp không khỏi có chút mặc niệm cho Gouketsu!<
Tốt xấu gì đường đường cũng là quái nhân cấp rồng, nhưng đụng phải đại ma vương đầu trọc, kết quả ngay cả cơ hội thể hiện thực lực cũng không có, mà đã bị đánh thành cặn bã rồi.<
Thật đáng thương!!<
Chương 567: Có một đệ tử vô địch là loại trải nghiệm gì?
Có sự giúp đỡ của Saitama, quãng đường tiếp theo tương đối thuận lợi.<
Gặp phải rất nhiều quái nhân, nhưng tất cả đều bị Saitama giết chết trong vòng một giây.<
Cho dù là quái nhân bình thường của hiệp hội quái nhân hay là cán bộ quái nhân, quái nhân cấp Rồng, thì ở trước mặt Saitama đều chẳng khác gì nhau.<
Tất cả đều chỉ cần một đấm.<
Cuối cùng, dựa vào Thòng Lọng Sự Thật, Trần Nghiệp đã tìm được thủ lĩnh của hiệp hội quái nhân "Orochi" một cách thuận lợi.<
Không thể không nói thực lực của Orochi quả thực rất mạnh.<
Sau khi nhìn thấy Trần Nghiệp và Saitama, gã chẳng nói chẳng rằng đã trực tiếp ra tay, lực đạo và tốc độ công kích đều vô cùng mạnh.<
Nếu không phải Trần Nghiệp có Busoshoku Haki hộ thể, nói không chừng đã phải ăn quả đắng rồi.<
Hắn cảm thấy, với thực lực của Orochi, nếu thực sự đánh nhau, vậy cho dù bản thân có dùng đại chiêu Thân Ma Bất Diệt, thì cũng chỉ có thể đánh ngang cơ mà thôi.<
Thân là thủ lĩnh của Hiệp hội quái nhân, Orochi thật sự danh xứng với thực!<
Đáng tiếc...<
Trước mặt đại ma vương đầu trọc, có lợi hại đến đâu cũng thì cũng vô ích mà thôi.<
Chỉ một “Cú Đấm Bình Thường” của Saitama đã đánh cho gã ta phải tan rã, không còn chút sức phản kháng nào.<
Cũng may, Trần Nghiệp đã dặn Saitama từ trước, không được đánh vào nơi yếu hại, và giữ lại cái đầu của Orochi.<
Sau đó, Trần Nghiệp lập tức dùng Liệt Diễm đốt sạch cái đầu của Orochi, cướp lấy công lao...<
Theo lý mà nói thì sau khi Orochi chết, hiệp hội quái nhân phải tan rã mới đúng.<
Nhưng trên thực tế lại không như vậy, bởi vì Trần Nghiệp phát hiện ra, nhân vật số hai của Hiệp hội quái nhân – Gyoro Gyoro (con rối) và bản thể của nó, Psykos không hề ở trong căn cứ của hiệp hội quái nhân.<
Trong hiệp hội quái nhân, kẻ đáng sợ chân chính không phải là Orochi mà chính là Psykos.<
Người này hay trốn ở phía sau rèm, bình thường hay lấy hình tượng Gyoro Gyoro để xuất hiện, còn chân thân thì lại không dễ dàng lộ diện.<
Trên thực tế, thủ lĩnh chân chính của hiệp hội quái nhân chính là Psykos.<
Cho dù có là Orochi mạnh mẽ, cũng là do Psykos dạy dỗ mà ra.<
Chỉ cần Psykos chưa chết, thì sớm muộn gì hiệp hội quái nhân cũng sẽ có ngày vùng dậy.<
Đương nhiên, những thứ này đều không liên quan đến Trần Nghiệp, hắn chỉ cần hoàn thành mục tiêu của mình là được!<
Nếu như có thể thuận tay trừ khử Psykos, thì hắn cũng không ngại làm một anh hùng chân chính một lần để tiêu diệt cô ả.<
Nhưng nếu cô ả đã chạy mất, vậy hắn cũng không cần phải lãng phí sức lực đi tìm nữa.<
Dù sao vị trí của Psykos trong hiệp hội quái nhân cũng là một kẻ tham mưu, là một loại nhân vật dùng mưu kế để tồn tại, thực lực cũng không được tính là mạnh nhất.<
Giết hay không giết, cũng không liên quan lắm đến Trần Nghiệp.<
Cho nên Psykos này, vẫn nên giữ lại cho Saitama lo liệu đi...<
...<
“Xong rồi! Saitama!”<
Sau khi xác nhận Orochi đã chết, Trần Nghiệp mới mở miệng nói: “Chúng ta về thôi!”<
Nghe đến việc có thể trở về, Saitama tỏ ra rất vui vẻ.<
Cái mùi ở dưới lòng đất này thực sự quá khó ngửi, ở lại nơi này rất khó chịu.<
Hai thầy trò nhanh chóng rời khỏi căn cứ của hiệp hội quái nhân.<
Sau đó, Trần Nghiệp đã thông báo cho cấp cao ở hiệp hội anh hùng, để bọn họ tới nghiệm thu kết quả.<
Đợi sau khi Trần Nghiệp và Saitama ăn tối rồi trở về biệt thự, hội trưởng của hiệp hội anh hùng đã đích thân gọi điện tới.<
Ngài Mundo, chúng ta đã điều tra rõ ràng rồi, nơi đó quả thực là căn cứ của hiệp hội quái nhân... cảm tại ngài Mundo và ngài Saitama đã ra tay tiêu diệt hiệp hội quái nhân, hai vị chính là anh hùng chân chính. Về phần công lao của hai vị, chúng ta sẽ thảo luận và quyết định thông qua cuộc họp sau, mong hai vị đợi một chút.<
Trong điện thoại hội trưởng tỏ ra vô cùng khách sáo.<
Bởi vì, ông ta đã nhìn thấy căn cứ của hiệp hội quái nhân quả thật là tan nát như tươm thông qua video.<
Trong đó còn có rất nhiều thi thể của các quái nhân mạnh mẽ, suýt chút nữa đã hù chết các cán bộ cấp cao của hiệp hội anh hùng.<
Trần Nghiệp và Saitama tiêu diệt hệp hội quái nhân, đây chính là công lao chân chính, và cũng chứng tỏ thực lực mạnh mẽ của hai thầy trò.<
Tuyệt đối không thể trêu chọc sự tồn tại như vậy!<
"Tiêu diệt quái nhân là trách nhiệm của tất cả anh hùng, ngài hội trưởng không cần phải khách sáo!"<
Trần Nghiệp cười nói: “Có một việc, hy vọng sẽ nhận được sự đồng ý của hội trưởng.”<
"Hửm? Ngài Mondo có yêu cầu gì xin cứ việc nói, chỉ cần có thể làm được thì ta nhất định sẽ không từ chối!”<
"Là thế này, ta hy vọng toàn bộ công lao lần này đều sẽ tính cho đồ đệ Saitama của ta. Lần tiêu diệt hiệp hội quái nhân này, ta chỉ phụ trách giám sát, tất cả đều do Saitama ra tay"<
"Ngài Mundo thật đúng là khiêm tốn... ta sẽ mang việc này tới thảo luận ở cuộc họp, tin chắc rằng sẽ được thông qua thôi"<
Trần Nghiệp lại nói: “Tốt lắm! Còn một việc nữa, ta hi vọng hiệp hội đừng phát phần thưởng cho Saitama lần này quá sớm, mà hãy phát vào ba tháng sau.”<
Đối với yêu cầu này của hắn, hội trưởng cảm thấy rất nghi hoặc: “Ngài Mundo, tại sao vậy ạ?”<
"Bởi vì ta không thích Saitama kiêu ngạo, ba tháng này có thể khién hắn bình tĩnh lại một chút..." Trần Nghiệp tuỳ tiện tìm một lí do để đáp.<
Trên thực tế, lý do thực sự là hắn không muốn Saitama có biểu hiện quá bắt mắt trong khoảng thời gian này, sẽ dẫn đến sự chú ý của những Luân Hồi giả khác.<
Ví dụ, vì công lao lần này mà khiến cho tên tuổi của Saitama nổi lên, bị những Luân hồi giả khác chú ý đến, nói không chừng lần sau sẽ có Luân hồi giả tiến vào phó bản, cố ý nhằm vào hắn ta.<
Đến lúc đó, bí mật của Đại ma vương đầu trọc sẽ rất dễ bị lộ!<
Đây là điều mà Trần Nghiệp không muốn nhìn thấy.<
"Thì ra là thế..."<
Hội trưởng không khỏi cảm khái: “Ngài Mundo, việc dạy dỗ của ngài đối với ngài Saitama đúng thật là có dụng tâm kín đáo! Xin ngài cứ yên tâm, ta có thể đồng ý yêu cầu này của ngài.”<
"Cảm ơn hội trưởng đã giúp đỡ"<
“Ngài Mundo thật quá lời rồi, ngài là con át chủ bài của hiệp hội chúng ta, giúp đỡ ngài cũng là chuyện nên làm...”<
...<
Sau khi nói vài câu nữa với hội trưởng, Trần Nghiệp cúp máy.<
Ầm!<
Vừa mới cúp máy thì căn phòng bên cạnh đã truyền tới một tiếng nổ nhỏ, hắn khẽ nhíu mày.<
Phòng bên cạnh chính là phòng của Skynet.<
Từ khi có được nguyên liệu và linh kiện của Genos, cô vẫn luôn nghiên cứu cách nâng cấp cho bản thân mình<
Mọi người đều biết, nghiên cứu khoa học... nhất là thời điểm thực nghiệm, sẽ có một mức độ nguy hiểm nhất định.<
Ví dụ như lúc thất bại, sẽ sinh ra một vài hậu quả tiêu cực.<
Vì vậy, loại tiếng nổ này liên tục vang lên không ngừng từ phòng của Skynet<
Trần Nghiệp không hề lo lắng về vấn đề an toàn của cô.<
Thân là một thể sinh mệnh có trí tuệ, muốn giết chết cô cũng không dễ gì.<
Hơn nữa thân thể của Skynet còn là kim loại lỏng, rất khó tiêu hủy.<
Điều mà hắn lo lắng, là liệu cô có chơi lớn, cho nổ tung căn biệt thự này hay không?<
Nghĩ tới đây, hắn đứng dậy, đi tới bên ngoài cửa phòng và gõ cửa.<
"Skynet, ta có thể vào không?"<
"Vào đi, anh trai."<
Trần Nghiệp mở cửa vào phòng, hoàn toàn trợn trừng mắt há hốc mồm khi nhìn thấy hình tượng hoàn toàn mới của Skynet.<
Chương 568: Lord Boros tới rồi
Ở trong phòng.<
Skynet đã hoàn toàn thay đổi diện mạo.<
Hình dạng của Skynet ngày trước, giống một cô bé mười bốn mười lăm tuổi.<
Nhưng bây giờ, Skynet đã lớn lên rất nhiều, chẳng khác gì một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi.<
Hình ảnh trước đây của Shynet là tóc ngắn, giờ đã được thắt hai bím...Nhìn tổng thể, Skynet hiện giờ giống như một thiếu nữ tràn đầy sức sống.<
“Skynet, em...” Trần Nghiệp hơi khựng lại.<
“ Anh trai, có phải ngoại hình của em thay đổi rồi không?”<
Skynet cười nói: “ Em đã thêm rất nhiều vật liệu tổng hợp và linh kiện vào trong cơ thể mình, vì vậy trông lớn hơn một chút.”<
Trần Nghiệp gật gật đầu, cách giải thích này rất hợp lí.<
“ Anh trai, thực lực hiện tại của em, rất là mạnh nha!” Skynet lại nói.<
Trong ngữ khí của cô mang theo vài phần tự đắc.<
Trần Nghiệp cười nhẹ, sảng khoái đáp: “Vậy thì tốt.”<
Hắn không cho rằng Skynet có thể mạnh được bao nhiêu.<
Cho dù Skynet có được thực lực như của Genos, thì đối với Trần Nghiệp bây giờ, cũng chả giúp ích được gì.<
Tuy nhiên.<
Trần Nghiệp nghĩ tới một vấn đề.<
Đó chính là, Skynet cải tạo bản thân như vậy, còn tính là vật phẩm đặc biệt hay không?<
Nếu như không thể thu vào kho cá nhân của hắn, vậy thì không thể mang theo Skynet rồi....<
Nghĩ tới đây, Trần Nghiệp vội vàng đến bên cạnh Skynet.<
Trong ánh mắt nghi hoặc của Skynet, Trần Nghiệp đặt một tay lên vai cô, trong lòng mặc niệm kho cá nhân...<
Một khắc sau.<
Skynet trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.<
Nhìn thấy một màn này, Trần Nghiệp mới thở phào nhẹ một cái, sau đó mới đem Skynet ra ngoài.<
“Anh trai, sao vậy?”<
“ Không có gì, em không cần để ý...”<
Nếu hệ thống vẫn phán đoán Skynet là “vật phẩm đặc biệt”, vậy thì hắn yên tâm rồi, tùy Skynet cải tạo mình theo ý muốn đi.<
“ Anh trai, em muốn thử thực lực của mình một chút, anh có thể tập với em không?” Skynet hỏi.<
Trần Nghiệp xua xua tay nói: “ Anh sợ sẽ làm em bị thương, tìm Genos mà tập đi.”<
“ Dạ....”<
Thế là.<
Những ngày tiếp theo, Skynet thường xuyên tìm Genos tập luyện.<
Lúc ban đầu, Skynet vẫn không phải là đối thủ của Genos.<
Nhưng mà.<
Càng ngày Skynet càng tiếp tục thăng cấp bản thân, cộng thêm tích lũy kinh nghiệm chiến đấu, dần dần, cũng biến thành không phân thắng bại với Genos, thậm chí có lúc, có thể chiến thắng Genos...<
Chớp mắt.<
Đã là hai tháng sau.<
Một ngày này.<
Trên bầu trời thành phố A, đột nhiên xuất hiện một phi thuyền vũ trụ vô cùng to lớn, tất cả cư dân của thành phố A đều bị dọa cho hoảng sợ.<
Trong nháy mắt, cả thành phố A đều đã loạn thành một đoàn.<
Thành phố Z.<
Trong biệt thự.<
Trần Nghiệp và Saitama đang chơi trò chơi điện tử.<
Đây là trò chơi mới mà Saitama yêu thích gần đây, mỗi ngày đều phải chơi vài ván.<
Ban đầu thì hắn tìm Genos chơi, nhưng mà Genos là người cải tạo, hai mắt tự mang chức năng phân tích, rất dễ dàng đã nắm được tinh túy của trò chơi, làm cho Saitama toàn thân ngứa ngáy....<
Sau đó Saitama hết cách, chỉ có thể tìm sư phụ chơi cùng.<
Trần Nghiệp cũng đang nhàn rỗi, liền đồng ý.<
“K.O!”<
Trong máy điện tử, truyền đến âm thanh đối thủ bị K.O.<
Saitama hưng phấn kêu lên: “ Sư phụ, con thắng rồi!”<
Trần Nghiệp cười nhẹ, đang chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên , tiếng xe gấp gáp truyền đến từ ngoài cửa.<
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên mặc tây trang, gấp rút xông vào biệt thự, gặp được hai thầy trò Trần Nghiệp và Saitama đang chơi game ở phòng khách.<
“Ngài Mundo, còn có ngài Saitama... Tôi là nhân viên công tác do hiệp hội anh hùng phái tới, đặc biệt đến để thông báo với hai vị, tổng bộ của hiệp hội đã ban bố lệnh triệu tập khẩn cấp... triệu tập tất cả anh hùng cấp S.... tình huống rất khẩn cấp... mời hai vị nhanh chóng tới tổng bộ của hiệp hội....”<
Ngữ khí người đàn ông gấp gáp, vừa lên đã nói rõ hết thảy.<
Hiển nhiên.<
Hiệp hội anh hùng đã xảy ra sự kiện trọng đại.<
Saitama hỏi: : “ Là do thành phố A bị tổn hại nghiêm trọng phải không?”<
Người đàn ông nhanh chóng trả lời: “ Đúng vậy, ngài Saitama, cách đây mười phút trước, trên bầu trời thành phố A, xuất hiện phi thuyền vũ trụ cực lớn, có quái vật ngoài hành tinh đang xâm lược thành phố A!”<
“Chà!”<
Saitama nghe vậy, tinh thần liền phấn chấn, nhìn sang Trần Nghiệp: “ Sư phụ, chúng ta xuất phát thôi?”<
Trần Nghiệp gật gật đầu, nói: “ Đương nhiên, bây giờ liền xuất phát!”<
Lúc nghe đến phi thuyền vũ trụ, Trần Nghiệp đã biết, vị bá chủ vũ trụ Lord Boros kia tới rồi...<
Lord Boros chính là mục tiêu cuối cùng của Trần Nghiệp!<
Đạt được đáp ứng của Trần Nghiệp và Saitama, người đàn ông do hiệp hội anh hùng phái tới, liền vui mừng nói: “ Cảm tạ hai vị hưởng ứng hiệu triệu, hiệp hội đã chuẩn bị máy bay cho hai vị, mời hai vị theo tôi.”<
Nếu Trần Nghiệp mang theo Saitama bay đi, vậy thì càng nhanh.<
Nhưng mà Trần Nghiệp không làm như vậy.<
Hắn dù sao cũng là một anh hùng cấp S, đại nhân vật của hiệp hội anh hùng, năng lực có thừa, đương nhiên không thể vội vàng ra sân như vậy.<
“ Saitama, chúng ta đi thôi!”<
“ Hai vị mời đi bên này.”<
Dưới sự dẫn dắt của người đàn ông trung niên, Trần Nghiệp và Saitama đi xe tới gần sân bay, sau đó lên một máy bay cỡ nhỏ, bay nhanh tới thành phố A.<
Sau vài tiếng.<
Máy bay đáp xuống thành phố A.<
Nơi xa xa, Trần Nghiệp cũng nhìn thấy trên bầu trời thành phố A, xác thực xuất hiện một chiếc phi thuyền vũ trụ khổng lồ, dường như to gần bằng nửa cái thành phố A rồi, nhìn qua vô cùng dọa người.<
“ Đây chính là phi thuyền vũ trụ sao? To quá đi!”<
Saitama ở bên cạnh cảm thán, ngữ khí mang theo chút kinh ngạc.<
Sau đó, hai người ngồi xe đến cao ốc tổng bộ của hiệp hội.<
Lúc Trần Nghiệp và Saitama tiến vào phòng hội nghị của cao ốc, phát hiện trong phòng hội nghị đã đầy người.<
Ngoài lãnh đạo hiệp hội mặc tây trang đi giày da ra, còn có rất nhiều người ăn mặc kì quái.<
Có kiếm khách mặc đồ võ sĩ, có người máy toàn thân đều là vàng, có trẻ con lưng còn đang đeo cặp sách, có tên mập đang không ngừng ăn, có loli, cũng có đàn ông trung niên cơ bắp cuồn cuộn.......<
Trần Nghiệp đã biết kịch bản, đương nhiên biết những người này.<
Những người này đều là những anh hùng cấp S trong nguyên tác.<
Có Atomic Samurai, Bang nanh bạc, Tatsumaki, Blast, Child Emperpor,..... vân vân.<
Ngoại trừ Bofoi, gần như tất cả các anh hùng cấp S đều đã có mặt.<
“Ngài Mundo tới rồi!”<
“ Ngài Mundo, đã lâu không gặp.”<
“ Tốt quá rồi, có ngài Mundo ở đây, thành phố A sẽ được an toàn!”<
Thấy Trần Nghiệp xuất hiện, mấy lãnh đạo hiệp hội, lập tức tiến tới chào hỏi.<
Còn hội trưởng thì đứng dậy, vội vàng rời ghế ngồi chạy tới tiếp đón.<
Nhìn thấy Trần Nghiệp được hoan nghênh như thế, Tatsumaki với ngoại hình là một tiểu loli rất là không phục, kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng.<
“ Hứ!”<
....<
Chương 569: Saitama, giao cho ngươi đó!
Trần Nghiệp xuất hiện, đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở phòng hội nghị trong nháy mắt.<
Saitama đứng bên cạnh Trần Nghiệp, hoàn toàn biến thành cái bóng đèn.<
Những anh hùng cấp S kia cũng đang quan sát Trần Nghiệp.<
“ Hắn chính là Mundo? Nếu mà có cơ hội, hi vọng ta có thể giao thủ với hắn!” Atomic Samurai thầm nhủ.<
Hiệp sĩ kim loại: “ Nhân loại có thể đánh thắng Centichoro? Nếu như có thể lấy được số liệu thân thể của hắn ta, thì ta có thể trở nên mạnh hơn rồi!”<
Bang nanh bạc: “ Khí thế của người thanh niên này, thật là dọa người mà!”<
Super Alloy Black Light: “ Mundo hình như đang nhìn ta, hắn chú ý đến cơ bắp hoàn mỹ của ta rồi....”<
Puripuri Prisoner: “ A! Ngài Mundo man quá đi, tranh thủ cơ hội này, ta nhất định phải níu kéo quan hệ với ngài Mundo.”<
“ Thịch! Thịch! Thịch... Những người này thật là đáng sợ, tim đập nhanh quá, ta muốn về nhà chơi game.” Một người nào đó được gọi là King thầm nói trong lòng.<
“ Hứ, có cái gì mà kênh kiệu chứ!” Tatsumaki.<
...<
Trần Nghiệp quét một vòng nhìn đám anh hùng cấp S ở đây, thu hết biểu tình của họ vào đáy mắt.<
“ Ngài Mundo, đây là chỗ ngồi của ngài, mời ngồi chỗ này.” Hội trưởng nhiệt tình gọi.<
Mà vị trí hội trưởng chỉ, lại là vị trí cao nhất, vừa vặn đối diện với Tatsumaki.<
Trần Nghiệp cười nhẹ, đi qua ngồi xuống.<
“ Hứ!”<
Vừa mới ngồi xuống, bên cạnh liền truyền tới một tiếng hừ lạnh.<
Trần Nghiệp đương nhiên biết, là Tatsumaki kiêu ngạo, hắn cũng không để ý, cười nhẹ cho qua không để trong lòng.<
Trần Nghiệp ngồi xong, hội trường liền tuyên bố hội nghị bắt đầu.<
“ Thật xin lỗi, để các vị đợi lâu rồi.”<
“Do tung tích của Blast không rõ, không thể liên hệ được, đợi mãi cũng không phải là cách, vì vậy hiện tại chúng ta liền bắt đầu hội nghị khẩn cấp.”<
Nói tới đây, sắc mặt của hội trưởng trở nên nghiêm trọng: “ Hội nghị lần này, do ta đích thân nói rõ tình hình với mọi người, việc không thể trễ nải, nên ta sẽ trực tiếp vào thẳng vấn đề... Lần này mời các vị cao thủ đỉnh cấp của hiệp hội anh hùng tới đấy, nguyên nhân chủ yếu...”<
“ Chúng ta muốn mời các vị, bảo vệ địa cầu!!”<
Nghe tới đó, thần sắc của tất cả mọi người đều nghiêm túc theo, đến cả Tatsumaki thờ ơ không để ý gì, thời khắc này cũng biến thành nghiêm túc.<
Hội trưởng tiếp tục nói: “ Tai vạ lần này, là tai vạ của toàn nhân loại, cho dù các vị là cường giả, cũng có khả năng táng mệnh trong tai vạ lần này... Cho nên, nếu có ai cảm thấy sợ hãi, hiện tại có thể nói ra, chúng ta vẫn giữ địa vị cấp S cho các vị như cũ.”<
Mọi người đều không nói gì.<
Thân là cường giả cấp S, đương nhiên có kiêu ngạo của chính mình, sao có thể nói ra hai từ chạy trốn?<
Cho dù trong lòng người nào đó là nghĩ như vậy, bị mọi người nhìn chằm chằm, cũng không tiện mở miệng nói a.<
Thấy không ai cự tuyệt, sắc mặt hội trưởng nhất thời tốt lên không ít, sau đó tiếp tục thành khẩn nói:<
“ Tai nạn lần này, chính là do phi thuyền vũ trụ kia gây ra, nhà đại tiên tri đã từng nói, địa cầu rất có thể bị diệt vọng trong tai nạn lần này! Vì vậy, xin các vị cao thủ đỉnh cấp, nhất định phải dốc toàn sức lực bảo vệ địa cầu của chúng ta!!”<
“ Đang! Đang!”<
Tiếng hội trưởng vừa rơi xuống, trong phòng hội nghị, có tiếng gõ kim loại truyền tới.<
Đó là Metal Bat anh hùng cấp S đứng thứ 16. Hắn ta cầm cây gậy trên tay gõ gõ xuống đất.<
Thu hút sự toàn bộ sự chú ý của mọi người xong. Metal Bat mới mở miệng: “ Nói nhiều như vậy, có tư liệu liên quan đến kẻ địch không?”<
Hội trưởng không quan tâm đến thái đội của Metal Bat, nghiêm túc nói:<
“Vì là lần đầu tiên chúng ta gặp kẻ địch như vậy nên chúng ta cũng không có thông tin chi tiết. Nhưng mà, theo dự đoán của viện nghiên cứu, đó có thể là những người ngoài hành tinh mạnh mẽ lang thang trong vũ trụ!”<
Nói như vậy thà không nói còn hơn.<
Có thể ngồi phi thuyền vũ trụ đến địa cầu, tất nhiên phải là người ngoài hành tinh từ các thiên hà khác trong vũ trụ rồi.<
Vào lúc này!<
“Ấm ầm!!”<
m thanh của một vụ nổ lớn vang lên!<
Toàn bộ tòa nhà rung chuyển dữ dội.<
Mọi người dồn dập thay đổi sắc mặt, còn hội trưởng càng thất sắc và hét lên hỏi: “Chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”<
Một kỹ thuật viên mặt tái mét trả lời:<
“Thưa hội, hội trưởng, không ổn rồi, phi thuyền vũ trụ kia đã đáp xuống thành phố A rồi, hơn nữa còn phát động tấn công không rõ và phá hủy toàn bộ khu vực thành phố A, diện tích bị phá hủy lên tới 99%, chỉ còn tòa nhà tổng bộ của hiệp hội vẫn được giữ nguyên, nhưng thiệt hại cũng rất nghiêm trọng. Chỉ cần bị tấn công lần nữa, khẳng định sẽ bị........”<
Sắc mặt hội trưởng đại biến!<
“99%? Chẳng lẽ.....thành phố A, thành phố A bị phá hủy trong tích tắc sao? Tại sao, sao lại tấn công sớm như vậy?”<
Hội trưởng dường như bị dọa hỏng rồi, mặt mày tái mét, hai mắt đều là thần sắc khủng hoảng.<
Bang nanh bạc không nhịn được hỏi:<
“ Uây, hội trưởng, tại sao tòa nhà tổng bộ này của chúng ta lại không sao?”<
Hội trưởng cũng không nói gì. Một kỹ thuật viên bên cạnh trả lời: “ Tòa nhà tổng bộ là do hiệp sĩ kim loại xây dựng lên, kiên cố hơn gấp nhiều lần so với tòa tránh nạn!”<
Metal Bat nhàn nhạt nói: “Chả trách, đến một cái cửa sổ cũng không có.”<
Cuối cùng Trần Diệp cũng lên tiếng, ngữ khí rất bình tĩnh:<
“Dù sao, bây giờ chúng ta nên ra ngoài xem kẻ địch như thế nào, ngồi đây cũng không giải quyết được vấn đề.”<
Nghe vậy, hội trưởng vội vàng khom lưng với các vị anh hùng:<
“ Địa cầu, xin nhờ cả vào các vị!”<
Mọi người không nói gì cả, nhanh chóng rời khỏi phòng hội nghị và bắt đầu chuẩn bị cho trận chiến.<
Sau đó.<
Mọi người đi thẳng lên nóc tòa nhà tổng bộ.<
Đứng trên nóc có thể nhìn rõ hơn sự khổng lồ của phi thuyền.<
Che khuất bầu trời!<
Dường như cả bầu trời đều bị nó che lấp hết rồi!!<
Mà ở dưới phi thuyền vũ trụ, thành phố A phồn hoa xưa kia, hiện tại đã hoàn toàn biến thành một đống đổ nát, thảm đến không dám nhìn.<
“Đây là lực phá hoại cỡ nào? Thế mà có thể một kích hủy diệt toàn bộ thành phố A?” Atomic Samurai kinh ngạc cảm thán.<
Dog Man động động cái mũi, thong thả nói: “ Trên mặt đất, vẫn còn nhân loại tồn tại.”<
Child Emperpor: “Những nhân loại đó rất nguy hiểm, chúng ta không thể ngồi nhìn được.”<
Bang nanh bạc: “Nói rất đúng. Một vài người tới đây, đi cùng lão phu giải quyết đám kẻ địch trên mặt đất.”<
Nghe những lời này, các anh hùng không biết bay như Atomic Samurai, Metal Bat, Puripuri Prisoner, v.v., đều dồn dập theo Bang xuống lầu.<
Trong nháy mắt.<
Số người trên nóc, giảm đi gần một nửa.<
Kẻ thù trên mặt đất dễ dàng giải quyết, nhưng.... cái vật khổng lồ này phải làm sao?”<
Child Emperor nhìn phi thuyền vũ trụ trên bầu trời, có chút phát sầu.<
Tatsumaki đột nhiên nhìn sang Trần Nghiệp, kiêu ngạo nói: “ Ê, Mundo! Hay là ngươi với ta cùng ra tay, hủy tiêu cái phi thuyền vũ trụ này đi!”<
Trần Nghiệp cười nhạt: “ Không cần, ta đi cùng Saitama là được rồi, mọi người xuống mặt đất giúp đỡ đi!”<
Nghe như vậy, những người khác dồn dập liếc mắt, Tatsumaki càng là tức giận không thôi:<
“ Ngươi nói như vậy là có ý gì? Xem thường chúng ta phải không?”<
Trần Nghiệp không để ý đến cô ta, vỗ vỗ Saitama đang phát ngốc bên cạnh:<
“ Saitama, chúng ta lên!”<
“ Dạ, sư phụ!”<
......<
Chương 570: Trận quyết chiến cuối cùng!
Hô!<
Tiếng xé gió vang lên.<
Trần Nghiệp mang theo Saitama bay lên không, đi về phía phi thuyền vũ trụ trên bầu trời.<
Nhìn đôi sư phụ và đệ tử rời khỏi, những người còn lại trên nóc tầng thượng nhìn nhau.<
“Đáng ghét! Mundo khốn kiếp, thật là không có phép tắc gì hết!”<
Tatsumaki tức đến mức dậm chân: “ Không muốn cho ta đi. Ta cứ đi!”<
Lời vừa rơi xuống, Tatsumaki bắt đầu niệm lực phi hành, đuổi theo sau Trần Nghiệp.<
“Thật hiếm mới có thể nhìn thấy anh hùng xếp thứ nhất ra tay, một màn đặc sắc như vậy ta không muốn bỏ lỡ.”<
Hiệp sĩ kim loại vừa nói, vừa khởi động động cơ, cũng bay về phía phi thuyền vũ trụ.<
“Ta cũng rất tò mò về sức mạnh của ngài Mundo a.”<
Flashy Flash nói xong cũng nhảy lên và lao lên trời.<
“Thế thì ta cũng phải đi xem xem.” Child Emperor vừa nói vừa lấy ra một cặp máy bay từ cặp sách của mình, buộc chúng vào cơ thể, sau đó bay lên tàu vũ trụ.<
Không lâu sau.<
Chỉ có một vài anh hùng không biết bay còn lại trên nóc.<
“ Này này này! Các ngươi cứ đi như vậy à? Không quan tâm đến chúng ta, những người không thể bay ở đây sao?”<
Super Alloy hét về phía lưng đám người kia, nhưng không ai đáp lại.<
Sau đó, Super Alloy chú ý tới King đứng bên cạnh hắn ta, không nhịn được mở miệng hỏi: “King, thân là cao thủ đỉnh cấp hạng S, ta muốn nghe ý kiến của ngươi.”<
Lời vừa nói xong, những người ở trên nóc liền nghe thấy tiếng nhịp tim đập cấp tốc!<
“Thịch, thịch, thịch....”<
Mỗi tiếng tim đập dường như tiếng trống đang đánh, rõ ràng hết mức.<
“Đây có phải là tiếng động cơ của King không? Thật là khủng khiếp....” Garou nhủ thầm, thần sắc nghiêm trọng nhìn về phía người đàn ông kia.<
Những người khác cũng như vậy.<
Trên thực tế, ai cũng không biết, King lúc này đã sợ muốn tè ra quần...<
Đương nhiên, Kinh chỉ là một người bình thường, nhưng kỹ năng diễn xuất của hắn rất tốt. Dù cho lòng có hoảng sợ đến mấy thì trên mặt hắn ta vẫn bình tĩnh, không hề tỏ ra bất kì một tia sợ hãi nào.<
“ Cái gì ta cũng không làm được, bầu trời không phải là sân nhà của ta. Dù ta có đến đó, ta cũng không thể nghĩ ra bất kỳ phương pháp tấn công nào. Hãy giao cho ngài Mundo đi.”<
Đối với luận điệu của King, mọi người đều không tỏ rõ ý kiến cũng chẳng nói gì cả...<
....<
Giữa bầu trời.<
Trần Nghiệp mang theo Saitama, đã bay đến phi thuyền vũ trụ.<
Ngay khi hắn bước vào cửa tàu, hai con quái vật hét lên ào ào lao tới....<
“Sư phụ, để ta!”<
Saitama lao lên, một cú đấm một con, đánh chết hai con quái vật đến mảnh vụn cũng chẳng còn.<
Trần Nghiệp bước tới vỗ vào vai Saitama mỉm cười nói: “Saitama, đợi lát nữa gặp thủ lĩnh của người ngoài hành tinh, nhớ thủ hạ lưu tình, không được đánh chết. Ta giữ lại có chỗ dùng.”<
“Ta hiểu rồi, sư phụ.”<
“Ừm, những con quái vật tôm tép khác ngươi thích làm như thế nào thì như thế đi.”<
Vừa nói tới đây, đằng sau truyền tới một tiếng xé gió.<
Trần Nghiệp quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy không ít anh hùng hạng S đều theo mình lên rồi.<
Hắn khựng lại một chút, sau đó không thèm đếm xỉa gì.<
Đi theo thì cứ đi theo thôi!<
Hai sư đồ lại tiếp tục đi về phía trước.<
Có Saitama ở đây, Trần Diệp hoàn toàn biến thành người xem kịch.<
Quái vật gặp ở trên đường, cho dù là kì dị cổ quái bao nhiêu hay thực lực mạnh yếu thế nào, ở trước mặt Saitama đều bị giết bằng một quyền trong giây lát.<
“Khặc, khặc, khặc...”<
Trong bóng tối, đột nhiên vang lên một tiếng cười quái dị .<
Sau đó, một con quái vật có ba đầu nhảy ra.<
“Kẻ đột nhập đến đúng lúc lắm, nhưng mà chỉ có thể đến đây thôi, bởi vì không ai có thể đánh bại ta, đợi tan thành nước trong nước bọt a xít của ta đi...”<
Quái vật vừa nói xong , vẫn còn chưa nhổ được ngụm nước bọt nào, đã bị Saitama đánh tan thành từng mảnh, toàn thân trực tiếp nổ tung!<
Không chỉ có như vậy, đến cả tường gang thép phía sau quái vật cũng bị đánh thủng một cái lỗ to.<
Dường như một quyền này, Saitama đã dùng không ít lực lượng, làm cho toàn bộ phi thuyền đều rung lên.<
“ Ơ....Ta tưởng hắn rất mạnh, vì vậy mới dùng lực một chút.” Saitama lẩm bẩm.<
Trần Nghiệp cười cười, thầm nhủ : Saitama gây ra động tĩnh lớn như vậy, vị bá chủ vũ trụ kia cũng nên xuất hiện rồi đi?<
...<
Chỗ sâu nhất của phi thuyền vũ trụ.<
Trong một phòng điều khiển rộng lớn, Lord Boros một mắt lặng lẽ ngồi ở trên ngai vàng.<
Saitama gây ra động tĩnh không nhỏ,Lord Boros đã nghe thấy.<
Nhưng trên mặt Lord Boros không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại lại lộ ra vẻ mặt chờ mong.<
“Nhà tiên tri nói, ta sẽ tìm được đối thủ xứng tầm trên hành tinh này........ sẽ là hắn sao?”<
Nghĩ đến đây, Lord Boros đứng dậy đi ra ngoài.<
.....<
“Sư phụ, kẻ địch trên phi thuyền này, lẽ nào đều yếu thế sao?”<
Saitama vừa đấm một con quái vật giống ong, vừa hỏi.<
Trần Nghiệp cười cười:”Có một tên sức mạnh không tồi, đáng để ngươi nghiêm túc đánh.”<
“ Ồ?”<
Saitam nghe thế, liền có tinh thần:” Sư phụ, hắn ở đâu?”<
“ Đừng có gấp, ngươi đã đánh chết rất nhiều quái vật rồi, chắc sẽ sớm gặp được hắn thôi.....”<
Trần Diệp vừa nói xong đột nhiên trong đầu chợt vang lên một giọng nói hổn hển:<
“Cảnh báo bọn xâm lược, ngay lập tức ngừng phá hoại, rời khỏi đây, cảnh cáo! Rời khỏi đây, nếu không ta sẽ phái tất cả quân đến tiêu diệt ngươi....”<
“m thanh gì vậy?” Saitama cảm thấy kì lạ: “ Dường như là trực tiếp truyền vào trong não, sư phụ, ngươi có nghe thấy không?”<
Trần Diệp gật gật đầu: “ Nghe thấy, hẳn là siêu năng lực thần giao cách cảm gì đó.”<
Hắn nhớ tới trong kịch bản gốc, thủ hạ của Lord Boros có một gã nhìn như bạch tuộc, đúng là có năng lực này.<
“Kẻ đột nhập, nghe rõ chưa?” Giọng nói thần giao cách cảm lại xuất hiện lần nữa: “ Lập tức rời khỏi đây, nếu không ta sẽ tự tay giết chết các ngươi.”<
Nghe vậy, trên mặt Saitama không sợ hãi chút nào.<
“Sư phụ?”<
Trần Nghiệp vừa cười vừa nói: “ Nghe bộ dáng hắn hổn hển, chắc là chúng ta đã đến rất gần trung tâm phi thuyền rồi.... Saitama, đấm thủng bức tường này đi!”<
“Dạ, sư phụ.”<
Saitama trực tiếp một đấm xuyên qua.<
“ Ầm!”<
Tường thép ở trước mặt Saitama, ngay lập tức bị nghiền nát như giấy vụn.<
Sau đó, một phòng điều khiển cực lớn, xuất hiện trong tầm mắt của hai người.<
Trong phòng điều khiển, vẫn còn rất nhiều quái vật kĩ thuật, nhìn thấy Trần Nghiệp và Saitama đều bị dọa tới run lên bần bật.<
“ Ha.... Ở đây nhìn giống như là phòng điều khiển.” Saitama vui vẻ nói.<
Đúng lúc này, một giọng nói trầm và nặng nề vang lên”<
“Các ngươi dám gây hỗn loạn ở trong phi thuyền của chúng ta, thân là đại sư mạnh nhất trong vũ trụ, ta sẽ nghiền nát các ngươi thành nước sốt thịt!”<
Áp lực cực lớn xuất hiện, Trần Nghiệp cảm thấy như đang gánh cả một tòa núi trên vai.<
May mà Trần Nghiệp vẫn có thể giữ vững được.<
Về phần đệ tử Saitama của hắn.... một tí cảm giác cũng không có!!<
Tiếp theo đó.<
Một con quái vật có vô số chân bạch tuộc xuất hiện.<
Nhìn thấy con quái vật này, Trần Nghiệp lười nhiều lời, trực tiếp không cho đối phương cơ hội lên tiếng, nói với Saitama: “ Saitama, giải quyết hắn!”<
“Dạ.”<
Saitama đáp một tiếng, lao về phía trước với một đấm , tốc độ nhanh không gì sánh bằng.<
Như thể trọng lực không có tác dụng gì với hắn.....<
“Ầm!”<
Một đấm, con quái vật bạch tuộc đã về với tổ tiên.<
Lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện, phát động công kích với Trần Nghiệp....<
Lord Boros!!<
............<
Chương 571: Tatsumaki suýt chút nữa bị giết trong gang tấc
“Soạt!”<
Một hình ảnh như tia chớp lao thẳng về phía Trần Nghiệp.<
Tốc độ cực nhanh!<
Dường như chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng.<
Tuy nhiên, tốc độ của Trần Nghiệp cũng không hề chậm, Busoshoku Haki bao bọc hai bàn tay, đồng thời phóng thích ra lực lượng chấn động, trực tiếp đấm ra một quyền.<
Bởi vì tốc độ của hai bên đều rất nhanh, gần như vừa tiếp xúc, liền lập tức tách ra.<
Bả vai Trần Nghiệp bị trúng một quyền, liên tục lùi về phía sau vài bước.<
Còn cái bóng đen lao về phía trước kia, cũng bay ngược lại, đập phải đống đổ nát, bụi mù bay ngập phòng.<
Khi khói bụi tản đi, một quái nhân một mắt, tóc tai dựng ngược xuất hiện trong tầm mắt củaTrần Nghiệp.<
Đó chính là bá chủ của vũ trụ “Lord Boros”!<
“Răng rắc!”<
Áo giáp của Lord Boros đột nhiên tách thành nhiều mảnh rơi xuống đất, phát ra một âm thanh nặng nề.<
Rõ ràng là áo giáp trên cơ thể của Lord Boros rất dày nặng.<
“Tốt lắm! Áo giáp này dùng để phong ấn lực lượng quá mức mạnh mẽ của ta. Ngươi có thể đánh vỡ nó, rất tốt, hi vọng ngươi có thể mang đến cho ta nhiều kinh hỉ khi chiến đấu!”<
Hắn vừa nói vừa lắc mình, làm rơi hết toàn bộ áo giáp xuống đất, hiện ra thân thể màu lam.<
Trên người hắn có vết thương chằng chịt, nhìn qua giống như tia chớp.<
Trần Nghiệp nhìn Lord Boros, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng.<
Cú đấm của Lord Boros vừa rồi chỉ là đòn công kích để thăm dò, nhưng lại có sức công phá kinh người....<
Trần Nghiệp biết kịch bản gốc, đương nhiên hiểu rõ sức mạnh của Lord Boros khi dốc sức toàn bộ, là mạnh đến nhường nào!<
Trong kịch bản gốc, nếu Lord Boros bộc phát toàn bộ năng lượng, thì có khả năng một kích đã hủy diệt trái đất.<
Nếu không phải Saitama dùng “cú đấm nghiêm túc” ngăn lại, thì thế giới này đã bị hủy diệt rồi.<
“Sư phụ!”<
Saitama nhanh chóng đến bên người Trần Nghiệp, tầm mắt nhìn về phía Lord Boros: “Quái nhân này là ai vậy?”<
“Hắn là chủ nhân của chiếc phi thuyền vũ trụ này.” Trần Nghiệp bình tĩnh đáp.<
“Ồ...Hóa ra hắn ta chính là lão đại của những kẻ xâm lược ngoài hành tinh!”<
Saitama nghiêm túc đánh gia Lord Boros, mở miệng hỏi: “Sư phụ, người có thể để ta đánh nghiêm túc, chính là hắn?”<
Trần Nghiệp cười: “Đúng vậy! Thực lực của hắn rất mạnh đấy.”<
Saitama nghe thế, dấy lên hứng thú nhìn vào Lord Boros.<
Lord Boros cũng đang đánh giá Saitama và Trần Nghiệp, phát hiện có một lực lượng mạnh mẽ trong hai người họ, nhất thời có chút hưng phấn:<
“Thật là tốt quá rồi!” Lord Boros cười cười: “Trước khi khai chiến, báo cho ta biết tên của các ngươi đi!”<
“Ta là thủ lĩnh của băng cướp vũ trụ Dark Matter Thieves, bá chủ của toàn vũ trụ! Lord Boros!!”<
Saitama nghe xong khựng lại, cảm thấy màn giới thiệu của đối phương, nghe cũng có chút oai phong....<
Nghĩ nghĩ, Saitama cũng bắt chước: “ Ta là người cảm thấy hứng thú.... không, hiện tại ta làm anh hùng, Saitama!”<
“Saitama?”<
Nghe cái tên này, Lord Boros chỉ cười ha ha.<
So với Saitama, hắn ta càng cảm thấy hứng thú với Trần Nghiệp đứng bên cạnh Saitama hơn.<
“Vậy, còn ngươi?” Lord Boros nhìn về phía Trần Nghiệp, thong thả nói: “ Thực lực của ngươi cũng rất mạnh,có tư cách để ta biết tên của ngươi!”<
Trần Nghiệp cười nhạt: “Chờ ngươi đánh thắng đệ tử của ta, thì hãy đến hỏi tên của ta đi!”<
“ Là như vậy sao?” Lord Boros cũng không tức giận . khoa trương đáp: “ Các ngươi không có cách nào chống lại sức mạnh của ta, đề nghị hai người các ngươi cùng lên, có thể còn đủ cho ta chơi một lúc!”<
Lúc này.<
Đám người Tatsumaki và hiệp sĩ kim loại cũng đều chạy đến.<
Vừa gặp mặt, Tatsumaki đã tức giận gào với Trần Nghiệp: “Mundo, thế mà ngươi dám bỏ rơi ta? Thật là quá đáng!!”<
Lời này nói giống như Trần Nghiệp là bad boy chơi xong thì bỏ vậy.<
“ Ồ, lại tới vài tên tôm tép nhãi nhép!” Giọng nói của Lord Boros vang lên.<
Tatsumaki nghe thế suýt chút nữa bộc phát tại chỗ.<
Vậy mà dám nói Tatsumaki này là tôm tép nhãi nhép?<
“Đáng ghét! Còn ngươi là ai?”<
“ Ta là bá chủ vũ trụ, Lord Boros!”<
“ Người hủy diệt thành phố A, chính là ngươi phải không?” Tatsumaki lành lạnh hỏi.<
“Là ta, là ta thì làm sao?”<
Lord Boros thẳng thắn thừa nhận!<
Chỉ là, cho dù ngữ khí hay là ánh mắt, lại tràn đầy miệt thị đối với Tatsumaki.<
Tatsumaki bị thái độ của Lord Boros làm cho tức giận.<
“Ngươi! Đáng chết!”<
m thanh băng lãnh, tràn ra từ miệng Tatsumaki.<
Một khắc sau.<
Tóc của Tatsumaki tự động bay lên, trên thân cũng phát ra quang mang xanh lục, tay chỉ vào Lord Boros, dùng lực đè ép.<
“Oanh!”<
Nhất thời!<
Khu vực mà Lord Boros đứng, dường như phải chịu sức nặng ngàn cân, mãnh liệt sụp đổ.<
Đến cả gang thép trên mặt đất, cũng bị đè bẹp.....<
Nhưng mà, Lord Boros lại động cũng không động, thậm chí trên mặt vẫn còn treo nụ cười.<
“Ồ, hóa ra là người sử dụng năng lực tâm linh! Đáng tiếc, chỉ có chút lực lượng này mà đòi giết ta, vậy thì quá ngây thơ rồi....”<
Lord Boros nói xong, cũng bắt đầu hành động.<
“Soạt!’<
Tiếng xé gió vang lên.<
Lord Boros trực tiếp biến mất tại chỗ.<
Đây là bởi vì tốc độ di chuyển của hắn quá nhanh, nên Tatsumaki hoàn toàn không thể nhìn rõ.<
Tatsumaki bị dọa cho nhảy dựng, con quái vật đó, một chút cũng không bị ảnh hưởng bởi năng lực tâm linh của chính mình!<
Khi Lord Boros xuất hiện lại lần nữa, hắn ta đã tiến sát lại gần Tatsumaki, hơn nữa còn giơ cao nắm đấm.<
“Tiểu loli mà dám hoa tay múa chân với ta? Đi chết đi!”<
Lord Boros nện xuống một đấm.<
Vào thời khắc mấu chốt, Tatsumaki vội vàng dùng năng lực tâm linh tạo thành lá chắn bảo vệ quanh cơ thể.<
Năng lực tâm linh của Tatsumaki vô cùng mạnh mẽ, nếu dùng nó để hình thành lá chắn bảo vệ, thì cho dù có là tên lửa đạn đạo, cũng không thể bị phá vỡ.<
Nhưng!<
Trước nắm đấm của Lord Boros, lá chắn bảo vệ của Tatsumaki giống như vỏ của một quả trứng.....<
Lord Boros chỉ cần đấm một đấm, lá chắn bảo vệ bằng năng lực tâm linh của Tatsumaki ngay lập tức vỡ tan.<
Vào thời khắc mấu chốt, Trần Nghiệp dùng năng lực tâm linh kéo Tatsumaki ra khỏi vùng nguy hiểm, làm cho cú đấm của Lord Boros rơi vào hư không.<
“Hửm?”<
Lord Boros khựng lại, sau đó liếc nhìn Trần Nghiệp, nở một nụ cười dữ tợn:<
“Không ngờ ngươi sở hữu thực lực mạnh mẽ, lại còn biết sử dụng năng lực tâm linh. Chuyện càng ngày càng thú vị rồi đây!”<
“Hôm nay, tất cả những người ở đây, đều phải chết!’<
“ Ta sẽ giết từng người từng người một, giết sạch hết các ngươi!’<
Lord Boros tuyên bố một cách ngạo mạn.<
Đám người hiệp sĩ kim loại nghe vậy, sắc mặt đều không tốt.<
Bọn họ đều biết Tatsumaki có sức mạnh như thế nào, vậy mà trước mặt con quái vật đó, lại có thể bại nhanh đến vậy, thiếu chút nữa còn bị giết chết.<
Tatsumaki sống sót sau tai nạn, lúc này còn có chút sợ hãi, không dám cứng miệng nữa.<
Chỉ có Trần Nghiệp và Saitama là bình tĩnh như cũ.<
Saitama là đã sớm mất đi cảm xúc sợ sệt, cũng căn bản không sợ Lord Boros.<
Còn Trần Nghiệp.... có đệ tử Saitama vô địch ở đây, hắn có cái gì đáng để sợ?<
“ Saitama, đừng nhiều lời với hắn nữa, đánh phế hắn!’<
“Dạ, sư phụ!”<
.......<
Bạn cần đăng nhập để bình luận