Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 911. Đơn giản thô bạo, dùng lực phá kỹ thuật!

Chương 911. Đơn giản thô bạo, dùng lực phá kỹ thuật!
Ngay khi Trần Nghiệp và thất công chúa đang nói chuyện thì ngoài cửa đột nhiên truyền tới giọng của một bà cụ: “Thất công chúa điện hạ, ngươi đang nói chuyện với ai vậy?”
Thất công chúa lập tức bị dọa sợ đến mức mặt mày biến sắc, nhỏ giọng bảo Trần Nghiệp với vẻ khẩn trương: “Hỏng rồi, vú nuôi Khương thọt nghe thấy rồi.”
Trần Nghiệp hỏi với vẻ mặt bình tĩnh: “Ngươi thân là công chúa còn sợ một nô tỳ? Ở cổ đại, vú nuôi địa vị có cao bao nhiêu cũng là nhân vật thuộc hàng đầy tớ thôi.”
Thất công chúa nghe vậy, nhỏ giọng đáp: “Vú nuôi Khương là do thái hậu phái tới trông chừng ta, thái hậu là mẫu nghi thiên hạ, cho dù là phụ hoàng cũng phải nể mặt vài phần…”
Trần Nghiệp hiểu rồi.
Xem chừng hoàng đế ở quốc gia này đã mất quyền lực rồi thì phải? Còn không phải quyền lực của thái hậu người ta lớn hơn sao.
Trần Nghiệp lại hỏi: “Kêu ngươi đi hòa thân là thái hậu hay là phụ hoàng?” Cái này phải làm rõ, tránh cho đến lúc đó lại ngộ thương người khác…
Thất công chúa đáp: “Chuyện này do thừa tướng nhắc tới, thái hậu đồng ý, phụ hoàng… không thể làm chủ.”
“Hóa ra là vậy!” Trần Nghiệp gật đầu, trong lòng đã có tính toán.
Lúc này cửa phòng đột nhiên bị người dùng vũ lực đánh mở từ bên ngoài, một bà cụ béo mập xuất hiện trong tầm nhìn của Trần Nghiệp, người này chính là vú nuôi Khương.
Nhìn thấy hắn, sắc mặt của vú nuôi Khương lập tức thay đổi: “Ngươi là ai?”
Bà ta quát to một tiếng, không đợi Trần Nghiệp trả lời đã lạnh lùng bảo: “Đồ giặc, vậy mà lại dám lẻn vào phủ công chúa, ý đồ hành thích công chúa?”
Không thể không nói bà già này là một người thông minh. Bà ta đi lên chụp cái mũ to thích khách cho Trần Nghiệp, như vậy mới có thể gạt sạch quan hệ với công chúa. Bằng không trong phòng công chúa xuất hiện một người đàn ông xa lạ, nếu truyền ra ngoài dù có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Mà bà ta thân là người trông chừng công chúa, xảy ra sơ suất lớn như vậy, thái hậu cũng sẽ không giữ bà ta lại nữa.
Cho nên, biến Trần Nghiệp thành thích khách, toàn bộ vấn đề đều dễ dàng giải quyết hơn:
“Người đâu!”
Vú nuôi Khương hoàn toàn không cho Trần Nghiệp và thất công chúa cơ hội giải thích, đã hô to gọi nhỏ: “Có người ám sát công chúa, bắt thích khách!”
Lập tức có bốn Ngự Lâm Quân mặc giáp toàn thân từ bên ngoài lao vào, giơ đao trong tay chém về phía Trần Nghiệp.
Thất công chúa sợ hãi đến mức gương mặt xinh đẹp tái nhợt đi, nhất thời không nhớ phải nói gì cả.
Mà Trần Nghiệp chỉ vung tay đã phát ra một đường niệm lực, bốn Ngự Lâm Quân uy phong lẫm liệt đó đều bắn ra ngoài hết, ngã không dậy nổi.
Lần này, đến lượt vú nuôi Khương đó mang vẻ mặt trắng bệch: “Ngươi… tên giặc to gan, ngươi dám!”
“Rắc!”
Tiếng thứ hai chính là âm thanh cổ bà ta bị bẻ gãy.
Trần Nghiệp thật sự chẳng muốn nghe tiếng ầm ĩ cáo mượn oai hum của bà già này, vì thế khởi động niệm lực bịt miệng bà ta lại.
Dù sao hắn cũng không phải thiện nam tín nữ, trong từ điển của hắn càng không có bốn chữ “tội không đáng chết.”
Động tĩnh ở đây đã truyền ra ngoài, rất nhanh đã có tiếng bước chân dồn dập truyền tới.
Sắc mặt của hắn bình tĩnh, nói với thất công chúa: “Đi thôi! Đi gặp phụ hoàng ngươi.”
Thất công chúa có thể nói được gì?
Đương nhiên đều dựa vào Trần Nghiệp làm chủ hết…
Cùng lúc đó, trong một cung điện đang mở nghị triều.
Đương kim thiên tử ngồi trên long ỷ uy nghiêm lại mang vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ, vì trên hắn ta còn có một chiếc ghế nữa chính là thái hậu nương nương.
Buông rèm nhiếp chính!
Đây vốn là loại hiện tượng chỉ khi hoàng đế bệ hạ còn nhỏ, không có cách nào xử lý triều chính mới xuất hiện, mà bây giờ lại xuất hiện trong triều đình một cách kỳ lạ như thế.
Phải biết rằng, đương kim thiên tử đã gần bốn mươi tuổi rồi, đặt ở thời cổ đại đã là cái tuổi đức cao vọng trọng.
Về phần vị thái hậu này thoạt nhìn tuổi tác lại tương đương với thiên tử… rất dễ nhận thấy, thái hậu cũng không phải mẹ ruột của hoàng đế.
“Chúng thần tham kiến thái hậu nương nương, bệ hạ!” Những đại thần này cũng có ý tứ.
Khi quỳ lạy lại đặt thái hậu trước cả hoàng đế… đừng coi thường thứ tự tên này, dựa theo trình tự, ý tứ chính là quyền ở trong tay thái hậu.
“Chúng khanh bình thân!”
Sau đó nghị triều bắt đầu.
Một ngự sử nhảy ra: “Bẩm tấu thái hậu, bệ hạ, đại quân nước Saha đã tới gần biên cảnh, đến Tế Ninh phủ, sự việc ấp bách, khẩn cầu bệ hạ sớm đưa ra quyết định!”
Hoàng đế nghe được lời này đôi mày lại nhíu chặt.
Tuy rằng trong lòng hắn ta cũng đã chấp nhận hiện thực, đồng ý dùng con gái hòa thân, nhưng những người này gấp gáp không kiên nhẫn thúc giục như vậy, vẫn khiến hắn ta rất khó chịu.
Người bị gả đi không phải con gái các ngươi nên các ngươi không đau lòng có đúng không?
Hoàng đế liếc mắt nhìn ngự sử, sau đó lại liếc nhìn thừa tướng chằm chằm… hắn ta biết vị ngự sử này là người được thừa tướng đề bạt lên.
Hoàng đế đang định nói gì đó thì đột nhiên, Cấm Vệ bên ngoài điện vội vội vàng vàng lao vào trong đại điện, hô lên một cách lo lắng: “Có thích khách, bảo vệ bệ hạ!”
Sự việc tới đột ngột khiến tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, nghe thấy có thích khách, trong đại điện lập tức loạn như cào cào.
Những đại thần tự cho mình là siêu phàm, ngày nào cũng treo câu vì trung với vua bên miệng, giờ thì người nào cũng sợ hãi trốn trong góc, hoàn toàn không quan tâm đến hoàng đế trên long ỷ.
Mà lúc này hoàng đế và thái hậu cũng sững sờ. Đường đường ở đại nội sao lại có thích khách được? Lại là thích khách gì mới có thể ép Cấm Vệ như gặp đại địch như vậy?
Rất nhanh, đáp án của những câu hỏi này đã xuất hiện.
Mọi người chỉ nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi có hơi kỳ quái dẫn theo đương kim thất công chúa điện hạ bay tới từ trên cao.
Bay!
Rất nhiều cự thần còn cho rằng mình đã nhìn lầm mà vội vàng dụi mắt, đợi khi nhìn rõ quả thật là đang bay, lập tức vẻ mặt người nào cũng ngạc nhiên!
Ở thời cổ đại không có bất cứ sức mạnh siêu phàm gì, bay cũng chính là kỹ năng chuyên thuộc của thần tiên trong truyền thuyết đó.
Tiếp theo chuyện xảy ra lại càng dọa sợ vô số người hơn.
Trần Nghiệp giết thái hậu trước, sau đó giết thừa tướng!
Trong suy nghĩ của hắn, hắn không có hứng thú chơi mưu quyền gì với những người này, hắn chọn dùng bạo lực phá kỹ xảo, đơn giản và thô bạo!
Sau khi đánh chết hai nhân vật quan trọng, ánh mắt của hắn liếc qua tất cả mọi người một cách bễ nghễ, lạnh lùng bảo: “Mặc kệ các ngươi coi ta thành thần tiên cũng được, thành yêu quái cũng không sao, tóm lại, bây giờ thất công chúa là đệ tử của ta… Tây Vực ta sẽ đi giải quyết, nếu như Thất công chúa mất một cọng tóc nào, ta sẽ chôn chín đời các ngươi theo cùng!”
Vừa dứt lời, hắn đã trực tiếp đánh thủng nóc đại điện rồi bay về phía Tây Vực.
“Ầm ầm!”
Tiếng nổ to lớn khiến toàn bộ người trong đại điện đều sợ hết hồn.
Sau hai tiếng, tại đô thành Tây Vực.
Quốc vương bệ hạ nước Saha nhìn thấy Trần Nghiệp ở giữa không trung tùy tiện giết người, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
“Ma quỷ! Ngươi là ma quỷ…”
Trần Nghiệp cũng không để ý đến vị quốc vương sắp sợ đến ngu người này, ánh mắt liếc tìm xung quanh đô thành.
Theo như tin tức hắn bức cung có được thì hiện giờ vị đại tư tế đó đang trốn trong đô thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận