Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện
Chương 1004. Tấn công ngôn luận!
Nhìn thấy dưới đài thật lâu không có động tĩnh, Lâm Nguyệt Như tính cách nóng nảy trực tiếp bắt đầu chế nhạo: “Hừ! Một đám phế vật, chỉ các ngươi mà cũng muốn lấy bản tiểu thư?”
Lời này vừa nói ra khiến không ít người tức tối lộ ra ngoài mặt, bao gồm cả Lý Tiêu Dao cũng vô cùng bất mãn với Lâm Nguyệt Như trên lôi đài.
Sau đó cũng có người không nhịn được nữa.
Một tráng hán cầm hai cái chùy nhảy lên lôi đài. “Lâm đại tiểu thư, chớ có coi thường người, ta tới thử ngươi đây!”
“Tới vừa lúc!” Lâm Nguyệt như quát một tiếng, trực tiếp ra chiêu.
Lần này vũ khí mà cô ta dùng là roi da, quất roi một cái về phía tráng hán đó.
“Vút!” Tiếng xé gió chói tai vang lên, vừa nhìn đã biết uy lực kinh người rồi. Nếu như bị quất trúng, da tróc thịt bong là còn nhẹ!
Sắc mặt của tráng hán lập tức thay đổi, không dám đón đỡ mà vội vàng chọn tránh né.
Điều không ngờ là roi da trong tay Lâm Nguyệt Như giống như con rắn sinh động, lại có thể đổi chiêu giữa không trung, cuốn về phía tráng hán.
Lần này, tráng hán hoàn toàn không kịp tránh né, trực tiếp bị roi da quấn lấy. Sau đó, Lâm Nguyệt Như thuận tay kéo roi da một cái, hất văng tráng hán bay đi, trực tiếp rớt khỏi lôi đài, xô vào không ít người.
Đám người vây xem bên dưới đài hô lên kinh hãi.
Lâm Nguyệt Như chỉ là một cô gái đương nhiên không có khả năng có sức lớn như vậy được, rất dễ nhận thấy công lực của cô ta đã đạt đến trình độ cao thâm rồi. Chỉ một chiêu này đã đủ để chứng minh cô ta mạnh hơn đại đa số người có mặt ở đây!
Không hổ là con gái của võ lâm minh chủ.
Trên lôi đài, Lâm Thiên Nam liếc mắt nhìn con gái với vẻ hài lòng, sau đó lại thấy hơi đau đầu. Đứa con gái này học hết chân truyền của hắn ta, khiến hắn ta rất hài lòng nhưng tính cách ngang ngược này cũng thật sự khiến hắn ta phát sầu.
Cô gái như thế rốt cuộc phải là người đàn ông thế nào mới có thể ngăn cản được?
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Lâm Thiên Nam liếc một vòng quanh lôi đài, lọt vào tầm mắt lại là một vài tên xấu xí khiến hắn ta thất vọng...
...
“Hay!” Trên sườn núi, Lưu Tấn nguyên đứng bên cạnh Trần Nghiệp nhìn thấy em họ thắng một trận không nhịn được mà lớn tiếng cổ vũ.
Đây không chỉ là vì Lâm Nguyệt Như thắng rất đẹp mà còn vì Lưu Tấn Nguyên không hy vọng có người có thể thắng được cô ta, trở thành con rể Lâm gia.
“Ân công! Công lực của em họ ta thế nào?” Giọng nói của Lưu Tấn Nguyên có hơi khoe khoang.
Chỉ là vừa nói xong hắn ta đã nhớ ra vị đứng bên cạnh mình cũng là một cao thủ, không chỉ có thể dễ dàng chế phục con ngựa hung hãn mà còn biết bay...
Lưu Tấn Nguyên có hơi xấu hổ.
Trần Nghiệp ngược lại cũng không để ý mấy chuyện này, chỉ vừa vười vừa đánh giá: “Không tồi.”
Sau đó, ánh mắt của hắn nhìn về phía Lý Tiêu Dao, mở miệng hỏi: “Tiêu Dao, ngươi cảm thấy thế nào? Có tự tin thắng được cô ta không?”
“Đương nhiên có thể!” Lý Tiêu Dao rất kiêu ngạo.
Hắn ta quả thật có chút vốn liếng để kiêu ngạo thật. Thân là đứa con của thiên mệnh ở thế giới này, thiên phú võ công của hắn ta vô cùng nghịch thiên, là loại bất cứ võ công gì chỉ cần nhìn một lần cũng biết đó.
Khi ấy Tửu Tiên Kiếm dạy Lý Tiêu Dao ngự kiếm thuật rất không có trách nhiệm, chỉ dạy đúng một lần đã đi mất dậng. Nhưng không ngờ cho dù chỉ như vậy Lý Tiêu Dao vẫn có thể học được. Thiên phú như thế chắc chắn có thể giết chết đại đa số thiên tài phái Thục Sơn trong một giây.
Lúc này, lại có người lên lôi đài tỉ thí với Lâm Nguyệt Như, mọi người lại tiếp tục xem náo nhiệt.
...
Sau một lúc, Lâm Nguyệt Như đã chiến bảy trận thắng cả bảy, vô cùng nổi bật.
Mọi người cũng coi như được chứng kiến thực lực của cô ta, bên dưới đài cũng không có người nào dám lên đài tìm ngược nữa.
Tuy rằng con rể Lâm gia rất mời gọi đấy, nhưng Lâm Nguyệt Như ra tay thật sự quá nặng, vừa rồi có vài người thậm chí còn bị đánh cho tàn phế...
Một vài người tự thấy thực lực không đủ, hiển nhiên không dám lên sân.
Lúc này, Lưu Tấn Nguyên đứng bên cạnh Trần Nghiệp không biết nổi điên cái gì, giống như trong cốt truyện nguyên tác vội vội vàng vàng chạy len lôi đài muốn khiêu chiến Lâm Nguyệt Như. Phỏng chừng dáng vẻ hiên ngang mạnh mẽ vừa rồi của Lâm Nguyệt Như đã rút mất hồn của hắn ta rồi.
Bên dưới đài có không ít người đều nhận ra Lưu Tấn Nguyên. Dù sao thì ngày đó hắn ta đỗ trạng nguyên về đây dạo phố cũng là một chuyện lớn ở thành Tô Châu, khi ấy có không ít người đã tận mắt nhìn thấy hào quang của hắn ta.
Lúc này trông thấy trạng nguyên lang lên sân, rất nhiều người đều hô lên cổ vũ “ủng hộ trạng nguyên lang.” Mọi người đều hy vọng trạng nguyên lang có thể ngăn cơn sóng dữ, lấy lại thể diện cho cánh đàn ông.
Lâm Nguyệt Như nghe tiếng bàn luận bên dưới đài, gương mặt xinh đẹp hơi sầm xuống, trong lòng dâng lên sự bất mãn đối với Lưu Tấn Nguyên, cho nên dù Lưu Tấn Nguyên là người thân của cô ta thì cô ta vẫn không hề khách sáo mà ép hắn ta xuống lôi đài!
Sau đó, ánh mắt của Lâm Như Nguyệt liếc nhìn đám xấu xí bên dưới đài với vẻ khinh thường, lại một lần nữa dùng từ ngữ công kích một cách kiêu ngạo và khoa trương: “Ngay cả một nữ tử yếu đuối như ta còn không đánh lại được, đám đàn ông các ngươi còn không bằng phế vật!”
Lời này vừa nói ra khiến vô số người xù lông nhím.
Giống như trong cốt truyện nguyên tác, Lý Tiêu Dao lập tức bị chọc giận, không nhịn được mới lớn tiếng nói: “Ả nữ nhân độc ác nhà ngươi, chớ có coi thường người, hôm nay ta phải thay cánh đàn ông ở đây dạy dỗ ngươi.”
Lâm Nguyệt Như chú ý đến tướng mạo của Lý Tiêu Dao cũng hơi sững sờ. Người này ngược lại cũng không xấu xí... Nhưng cô ta vẫn không hề yếu thế như cũ mà đáp: “Nói suông thì ai chẳng biết? Có gan thì ngươi lên lôi đài đi!”
“Lên thì lên!”
Lý Tiêu Dao tức vô cùng, lập tức xông lên lôi đài.
Sau đó đôi bên chiến đấu.
Tuy rằng thời gian Lý Tiêu Dao học ngự kiếm thuật khá ngắn nhưng ngự kiếm thuật chính là công pháp trung tâm của phái Thục Sơn, tinh túy vượt xa võ công của Lâm gia. Lại thêm hắn ta có thiên phú kinh người, chỉ trong thời gian ngắn ngủi nhưng thực lực đã không thể coi thường rồi.
Vậy mà trên lôi đài lại có thể đánh qua đánh lại với Lâm Nguyệt Như.
Có lẽ cách đánh như thế ở trong mắt Trần Nghiệp chỉ là gà con mổ nhau nhưng theo quan điểm của những người khác lại vô cùng đặc sắc.
“Hay! Thiếu hiệp hay lắm!”
“Đánh hay lắm, nhất định phải đánh thắng ả đàn bà chua ngoa này.”
“Thiếu hiệp cố lên.”
Đám người vây xem cuối cùng cũng nhìn thấy có một người có thể đọ sức chân chính với Lâm Nguyệt Như, nhao nhao cổ vũ uy hiếp như chung kẻ thù.
Lâm Thiên Nam trên đài cao nhìn thấy biểu hiện của Lý Tiêu Dao, đôi mắt cũng sáng ngời.
Thân là võ lâm minh chủ đương nhiên hắn ta có thể nhìn ra được kinh nghiệm đối địch của Lý Tiêu Dao vẫn còn rất non nớt nhưng kiếm pháp có thể sử dụng lại vô cùng ảo diệu, vượt xa kiếm pháp của Lâm gia hắn ta. Có thể sử dụng ra kiếm chiêu như vậy theo quan điểm của Lâm Thiên Nam, Lý Tiêu Dao chắc chắn là hậu nhân của danh môn.
Lại thêm hắn ta lớn lên cũng tuấn tú lịch sự...
Lâm Thien Nam càng nhìn càng hài lòng.
Thật ra lúc này không chỉ có Lâm Thiên Nam hài lòng mà Lâm Nguyệt Như vẫn luôn đối chiến với Lý Tiêu Dao nhìn thấy hắn ta têu sái phóng khoáng, trong đôi mắt đẹp cũng hiện ra vẻ khác thường...
Giống như trong nguyên tác, Lý Tiêu Dao vừa ra trận đã thắng được phương tâm của Lâm Nguyệt Như rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận