Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện
Chương 863. Một con chó, một tên du côn!
Liễu Thanh Chí có danh tiếng không nhỏ trong nước, hắn ta là đại thương nhân tỷ phú đã từng làm mưa làm gió một thời. Nhưng từ sau khi “việc môi giới” của Liễu Thanh Chí bị vạch trần, hắn ta đã bị toàn dân phỉ nhổ.
Cấp trên cũng có đại nhân vật chướng mắt hắn ta, quyết định phải động chạm tới hắn ta.
Liễu Thanh Chí không sợ vị dân chúng mắng mà chỉ sợ xét xử từ cấp trên.
Hắn ta vừa có được tin tức đã suýt chút nữa thì sợ chết, cả ngày hoang mang không chịu nổi.
Đương nhiên, sau lưng Liễu Thanh Chí cũng có chỗ dựa. Bằng không hắn ta cũng không có khả năng làm môi giới lâu như vậy mà vẫn không sao.
Nhưng từ sau khi thân phận chân thật của hắn ta bị dân chúng lột sạch, thái độ của chỗ dựa đối với hắn ta đã hoàn toàn trở nên khác hẳn!
Liễu Thanh Chí đi cầu cứu lại gặp phải sự từ chối của chỗ dựa. Rất dễ nhận thấy chỗ dựa của hắn ta ngại vì danh tiếng nên đã chọn vứt bỏ Liễu Thanh Chí.
Liễu Thanh Chí biết được điểm này đã sợ đến gần chết.
Ngoài ra hắn ta còn phát hiện ra mình đã bị người giám sát, mộng đẹp muốn chạy ra nước ngoài cũng đi tong. Dường như thứ bày ra trước mặt hắn ta chỉ có một con đường đợi bị thanh trừng…
Thẳng đến sáng ngày hôm nay, Liễu Thanh Chí có được tin tức, nghe nói niềm tự hào của nhà họ Tống đã đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn chết trong không gian Luân Hồi. Hắn ta lập tức ý thức được cơ hội cầu sinh của mình đã tới rồi!
Những năm này nhà họ Tống mạnh mẽ vùng dậy đã đắc tội với không ít nhân vật lớn. Đặc biệt là một vài hành động của Tống Lăng Dung đã động đến cái bánh ngọt của rất nhiều đại nhân vật.
Trong mắt dân chúng, Tống Lăng Dung chính là anh hùng quốc gia nhưng ở trong mắt một vài nhân vật lớn thì cô chính là cái đinh trong mắt.
Bây giờ cuối cùng Tống Lăng Dung cũng đã chết…
Có thể đoán trước được tiếp theo đây những nhân vật lớn đó chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này để làm thịt nhà họ Tống.
Mà chỗ dựa của Liễu Thanh Chí cũng là kẻ thù chính trị với nhà họ Tống.
Hắn ta muốn làm tiên phong cho những nhân vật lớn này tới thăm dò nhà họ Tống, thuận tiện sỉ nhục nhà Tống một phen, từ đó nhận được sự yêu mến của những đại nhân vật đó.
Đừng thấy hắn ta có gia sản cả tỷ, là thương nhân lớn nổi danh lừng lẫy trong nước, nhưng trên thực tế, ở trước mặt hào môn ở thủ đô, hắn ta chỉ là một nhân vật nhỏ có thể thuận tay bóp chết bất cứ lúc nào!
Bây giờ việc mà Liễu Thanh Chí có thể làm chính là khiến những nhân vật lớn và các chỗ dựa của hắn ta cảm thấy hắn ta vẫn còn giá trị lợi dụng, mới ra tay bảo vệ hắn ta.
Cho nên Liễu Thanh Chí mới tới đây!
“Ta có lòng tốt tới chia buồn vậy mà ngay cả miếng nước cũng không cho uống đã đuổi người đi? Đây chính là đạo đãi khách của nhà họ Tống ở thủ đô sao?”
Liễu Thanh Chí oán trách một câu nhưng trong lòng lại vô cùng hả hê, đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt xanh mét của bác cả Tống khi bị hắn ta sỉ nhục, là hắn ta lại càng đắc chí hơn.
Trước hôm qua, nhà họ Tống ở trong mắt Liễu Thanh Chí chính con quái vật lớn tuyệt đối. Đến ngay cả hạng ăn chơi trác táng ở chi bên mà Liễu Thanh Chí còn không dám có một chút sơ suất nào, ở trước mặt vị bộ trưởng Tống này lại càng là như vậy.
Năm nay mới hơn năm mươi tuổi đã đảm nhiệm chức bộ trưởng bộ phận quan trọng của quốc gia, nếu có thể tiến thêm một bước vậy chính là tiến vào khu quyền lực trung tâm.
Dùng quyền cao chức trọng để hình dung bộ trưởng Tống cũng không hề quá chút nào.
Liễu Thanh Chí đã từng cầu được gặp bộ trưởng Tống nhưng đáng tiếc ngay cả mặt cũng không gặp được đã bị thư ký đuổi đi…
Mà trước mắt, hắn ta lại có thể đứng ở nhà họ Tống, đứng trước mặt bộ trưởng Tống mà sỉ nhục. Điều này khiến cho lòng hư vinh của Liễu Thanh Chí có được sự thỏa mãn cực lớn.
Đúng lúc này, Trần Nghiệp mở miệng: “Chú Tống, người này là ai? Có lai lịch gì?”
Liễu Thanh Chí nhìn về phía Trần Nghiệp theo bản năng. Trước đó hắn ta đã chú ý đến người trẻ tuổi này nhưng chẳng qua hắn ta cho rằng đây chỉ là hạng con cháu của nhà họ Tống, nên cũng không để tâm đến.
Bác cả Tống mở miệng đáp một câu: “Một tên du cô nhỏ luôn tự cho mình là đúng, một con chó giữ nhà mà thôi!”
Lời này vừa nói ra đã lập tức khiến sắc mặt của Liễu Thanh Chí tức đến đỏ bừng giống như gan heo.
Hắn ta đang chuẩn bị chế nhạo lại thì đột nhiên phát hiện ra khí thế của người trẻ tuổi đứng bên cạnh bộ trưởng Tống đã thay đổi.
Một luồng Haki khủng khiếp tản ra từ trên người Trần Nghiệp, toàn bộ đều nhắm vào Liễu Thanh Chí.
Liễu Thanh Chí lập tức giống như bị quỷ bóp cổ, không nói ra được lời nào. Thậm chí hắn ta cảm thấy người đứng trước mặt mình không giống con người mà là một hung thú cổ xưa thức tỉnh.
Khủng khiếp!
Quá khủng khiếp!
Khí phách vương giả đáng sợ đó lập tức dọa cho Liễu Thanh Chí nhũn chân ngã quỵ xuống mặt đất, thậm chí còn tiểu ra quần trông rất chật vật, mà đây vẫn là kết quả của việc Trần Nghiệp nương tay.
Nếu như hắn thật sự mở hết toàn bộ Haki Haoshoku ra, Liễu Thanh Chí chắc chắn sẽ chết, còn làm liên lụy đến người nhà họ Tống nữa.
Đây là nhà họ Tống, nếu thật sự để Liễu Thanh Chí chết ở nơi này cũng chỉ làm bẩn địa bàn của nhà họ Tống mà thôi.
Đợi Trần Nghiệp thu Haki lại, Liễu Thanh Chí cũng khôi phục lại vẻ bình thường.
“Ngươi.”
Hắn ta chỉ tay về phía Trần Nghiệp vốn muốn uy hiếp vài câu nhưng lại lắp bắp không nói nên lời. Trong nháy mắt vừa rồi, hắn ta đã thật sự cảm giác được cái chết!
“Cút!”
Trần Nghiệp chẳng muốn phí lời cùng một tên du côn, trực tiếp khởi động niệm lực hất bay Liễu Thanh Chí đi, quăng hắn ta biến thật xa khỏi sân nhà họ Tống. Về phần sau đó Liễu Thanh Chí rớt xuống đất bị thương hay là tàn tật thì cũng không liên quan gì đến hắn!
Trong sân nhà họ Tống yên tĩnh.
Vừa rồi Liễu Thanh Chí tới khiêu khích, rất nhiều người đều nhìn thấy. Không ngờ bị đại lão Tu La lại dùng thủ đoạn thô bạo như vậy trực tiếp quăng hắn ta ra ngoài.
Nhưng đại lão Tu La cũng không nhúc nhích gì cả.
Thủ đoạn niệm lực vô cùng kỳ diệu đó khiến những người bình thường này được mở mang tầm mắt. Đặc biệt là trong nháy mắt đại lão Tu La giải phóng khí tức khiến người kinh hãi. Không chỉ Liễu Thanh Chí nhũn chân mà không ít người ở bên cạnh đều bị dọa cho kinh hồn bạt vía.
Nếu không phải Trần Nghiệp chỉ nhắm vào Liễu Thanh Chí thì chỉ sợ toàn bộ người nhà họ Tống không có một ai may mắn thoát khỏi…
Lúc này ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía Trần Nghiệp đều là trong kính sợ mang theo sùng bái!
Rất lâu sau, bác cả Tống mới lấy lại bình tĩnh, cười khổ bảo: “Thật ngại quá, ngài Trần, để ngươi xem trò cười rồi.”
Trần Nghiệp đáp: “Chú Tống không cần gọi ta là ngài, ta là bạn của chị Tống, cũng là vãn bối của ngươi, ngươi cứ gọi ta là Tiểu Trần là được.”
Bác cả Tống nghe vậy trong lòng cũng vui mừng, đương nhiên hắn ta muốn mối quan hệ với Trần Nghiệp gần gũi hơn, nhưng hắn ta không dám tự đại trước mặt Trần Nghiệp, thật sự gọi hắn là “Tiểu Trần.”
“Vậy ta ỷ vào vai vế gọi ngươi một tiếng cháu ngoan vậy!”
Trần Nghiệp không rối rắm vấn đề xưng hô mà thuận tiện hỏi: “Chú Tống, nhà họ Lư này có lai lịch gì vậy?”
Bác cả Tống thở dài, nói đơn giản tình hình của người kia ra một lần, cũng nói luôn nguyên nhân khiến hai nhà trở thành đối địch thế nào.
Nhà họ Lư cũng là hào môn ở thủ đô, tuy rằng không phải nhân vật giống như Tống Lăng Dung nhưng cũng ra vài vãn bối biết phấn đấu, cho dù là giới kinh doanh hay là giới chính trị đều có danh tiếng, ngay cả trong không gian Luân Hồi, nhà họ Lư cũng có một vị cường giả có thực lực tổng hợp đạt đến “A.”
Vì nhà họ Tống chướng mắt tác phong làm việc không từ thủ đoạn của nhà họ Lư cho nên hai nhà vẫn luôn đối đầu với nhau.
Mà chuyện khiến hai nhà chân chính kết thù chính là vị cường giả của nhà họ Lư đó đã từng cày cùng một phó bản với Tống Lăng Dung, hai người vì nhiệm vụ mà phát sinh tranh chấp. Đương nhiên cuối cùng vẫn là Tống Lăng Dung cao hơn một chiêu, có được phần thưởng cuối cùng.
Vì chuyện này mà nhà họ Lư cảm thấy Tống Lăng Dung đã cướp mất cơ duyên của bọn họ. Bằng không ngai vàng cao thủ số một trong nước ngày trước chính là của người nhà họ Lư…
Bạn cần đăng nhập để bình luận