Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1123. Người nhà họ Trần tìm tới cửa!

Chương 1123. Người nhà họ Trần tìm tới cửa!
Hiện giờ khắp Hóa Vũ Môn đều biết hắn là kẻ ngạo mạn, tự cao tự đại.
Danh tiếng quả thực rất tệ.
Đương nhiên Trần Nghiệp cũng chẳng để ý tới danh tiếng gì cả.
Hắn chỉ là không hiểu, mình đã tỏ rõ ý định sẽ không gia nhập bất cứ thế lực nào rồi, sao giờ vẫn có người muốn tới giao hảo nữa.
“Ngài hiểu lầm rồi Trần sư huynh, lần này người tìm tới không giống những kẻ lúc trước đâu.”
Lục Chính Lâm đáp.
Mà nói ra thì tên Lục Chính Lâm này tuy lắm lời nhưng lại rất tốt tính, cũng rất có nghĩa khí.
Dù giờ Trần Nghiệp đã trở thành đối tượng ‘thù địch chung’ của tất cả mọi người nhưng Lục Chính Lâm vẫn không rời đi, thậm chí còn đối xử với Trần Nghiệp thân thiện hơn cả trước kia.
Đương nhiên hắn cũng đang đánh cược vào tương lai của Trần Nghiệp.
Nhưng vẫn có thể thấy người này gan lớn và còn có phần trọng tình trọng nghĩa.
“Hả?”
Trần Nghiệp đặt quyển sách trên tay xuống rồi hỏi: “Ai tới thế?”
Lục Chính Lâm đáp: “Có một vị sư huynh vừa chấp hành nhiệm vụ bên ngoài trở về, đối phương nói mình là tộc huynh của ngài.”
“Tộc huynh? Người của Trần gia?”
“Người đó đúng là họ Trần.”
Nghe thế Trần Nghiệp lại nhớ tới những ký ức khi mới xuyên tới đây...
Trong trí nhớ của hắn thì Trần gia cũng chẳng có gì tốt đẹp cả.
Lúc trước Trần gia ném hắn tới núi Tử Vân đào mỏ, không chỉ đơn giản là từ bỏ hắn mà phải nói là coi hắn như súc vật rồi bán cho Hóa Vũ Môn làm nô bộc.
Nếu Trần Nghiệp không xuyên tới đây thì người tên ‘Trần Nghiệp’ kia có lẽ sẽ đào mỏ cho tới chết mới thôi!
Vốn Trần Nghiệp cũng chẳng muốn gặp người của Trần gia.
Nhưng không biết sao lời nói đã tới miệng rồi lại trở thành câu đồng ý.
“Để hắn vào đi.”
Nói xong Trần Nghiệp cũng giật mình, sau đó hắn nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân.
Xem ra là chấp niệm trong trí nhớ đã làm ảnh hưởng tới hắn.
‘Trần Nghiệp’ nguyên bản rõ ràng cực kỳ căm hận Trần gia.
Lục Chính Lâm như thể tùy tùng của hắn, nghe thế thì lập tức chạy đi mở cửa, cho người bên ngoài vào phòng.
Sau đó một thanh niên khệnh khạng bước vào...
Trong thấy Trần Nghiệp thanh niên kia cười rộ lên.
“Đúng là ngươi à Trần Nghiệp đường đệ, vừa trở lại tông môn ta đã nghe được sự tích của ngươi rồi, đường huynh ta cũng không tin nổi chính là ngươi đấy.”
Tuy gã thanh niên kia đang cười nói rôm rả nhưng từ ánh mắt hắn lại lộ rõ vẻ khinh miệt của kẻ quen đứng trên cao.
Trông thấy thanh niên này trong đầu Trần Nghiệp cũng hiện ra một ít ký ức nhỏ vụn.
Thanh niên này là đích tử của Trần gia, nhi tử của Đại đương gia, hắn được đưa tới Hóa Vũ Môn làm đệ tử ngoại môn rất lâu rồi, cảnh giới của hắn hiện giờ cũng là Thông Linh giống với Trần Nghiệp.
Có điều người ta là thiên kiêu của Trần gia.
Không giống như Trần Nghiệp chỉ là phế vật bị lợi dụng rồi vứt bỏ thẳng thừng.
“Nhiều năm không gặp rồi, không ngờ Lục đệ ngươi cũng tạo ra thành tựu lớn đấy.”
Đầu tiên thanh niên này giả vờ khen ngợi một câu, sau đó lại cau mày trách: “Có điều ta nghe nói ngươi từ chối rất nhiều người tới mượn sức phải không? Ngay cả đệ tử chân truyền mà ngươi cũng dám từ chối?”
“Sao ngươi lại ngu xuẩn thế hả Lục đệ? Đệ tử chân truyền đều là đại nhân vật cả đấy, nếu hạ phàm thì tới cả Hoàng Đế chốn nhân gian cũng phải hành lễ trước họ, ngươi có thể gia nhập thế lực của đệ tử chân truyền chẳng phải sẽ rất có lợi với Trần gia chúng ta sao?”
“...Thôi, việc đã tới nước này thì cũng chỉ có thể nghĩ cách bù đắp vậy!”
Tới đây thanh niên này lại ra vẻ dạy đời: “Ta có quen một vị sư huynh, giờ hắn đang làm việc cho một vị sư huynh chân truyền, ngươi cùng ta mang theo một phần hậu lễ tới cầu xin người ta một chút, chỉ cần có thể gia nhập dưới trướng chân truyền sư huynh thì mọi chuyện vẫn còn cứu vãn được!”
Giờ Trần Nghiệp mới thản nhiên hỏi: “Ngươi nói xong chưa? Xong thì có thể cút được rồi.”
“Hử? Ngươi nói gì?”
Thấy Trần Nghiệp nói thế sắc mặt đích tôn Trần gia trở nên vặn vẹo không tin nổi.
“Sao? Không nghe rõ à?”
Trần Nghiệp thản nhiên nhắc lại: “Ta nói ngươi mau cút ra khỏi đây!”
Vốn Trần Nghiệp đồng ý cho đối phương vào phòng chủ yếu muốn cho hắn tới xin lỗi nhận sai để an ủi lệ khí xa lạ trong trí nhớ kia.
Không ngờ vị đích tôn Trần gia này còn không hiểu chuyện như thế, lại dám ở trước mặt hắn tỏ vẻ bề trên.
Đối với kẻ ngu xuẩn như vậy đương nhiên Trần Nghiệp không muốn phí thời gian, bảo hắn cút đi đã là khách khí lắm rồi.
“Ngươi... sao ngươi dám?”
Đích tôn Trần gia Trần Truyền Chí trợn trừng mắt, chỉ tay vào Trần Nghiệp rồi phẫn nộ quát: “Ta là đường huynh của ngươi, cũng là dòng chính nhà họ Trần đấy, ngươi dám bất kính với ta thế à?”
“Giỏi lắm! Trần Nghiệp, xem ra ngươi vào được Hóa Vũ Môn là cảm thấy cánh mình cứng rồi phải không? Đừng quên cha mẹ ngươi vẫn ở trong tộc đấy, chỉ cần ta truyền tin về thôi là cuộc sống của họ trong tộc sẽ không yên ổn nổi đâu!”
Trần Nghiệp chậm rãi đứng lên, cũng chỉ vào mặt Trần Truyền Chí.
Sau đó hắn đột nhiên vung tay tát một phát.
“Bốp!”
Lực tay Trần Nghiệp rất mạnh, tốc độ ra tay cũng cực nhanh.
Trần Truyền Chí không kịp phản ứng đã bị tát bay ra ngoài, sau đó ngã phịch xuống đất.
Mà kết quả như thế vẫn là nhờ Trần Nghiệp hạ thủ lưu tình.
Nếu hắn dốc hết sức tát một cái e là đầu của Trần Truyền Chí cũng bị tát lìa khỏi cổ luôn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận