Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1008. Thực lực của Thục Sơn Kiếm Thánh!

Chương 1008. Thực lực của Thục Sơn Kiếm Thánh!
Nước Nam Chiếu…
Bái Nguyệt giáo chủ đang lơ lửng giữa không trung bay về một phía nào đó, ngoại trừ bản thân hắn ta ra phía sau vẫn còn một bóng người đang bay theo.
Nếu nhìn kỹ người này trông giống một tăng nhân, hơn nữa cách bay của đối phương hoàn toàn khác hẳn với Bái Nguyệt giáo chủ, thậm chí có thể nói là không giống cách ở thế giới này cho lắm.
Trên người hòa thượng bùng phát ra rất nhiều khí màu trong suốt, vây quanh hắn ta, khiến hắn ta có thể ngự không mà bay.
Nếu có người hâm mô Dragon Ball ở đây chắc chắn có thể nhận ra loại cách bay này…
Một lúc sau, Bái Nguyệt giáo chủ dừng lại trên một đỉnh núi, ánh mắt nhìn lên một ngọn núi cao bên cạnh.
Ngọn núi trong tầm mắt của hắn ta cao lọt tầng mây, sừng sững tráng lệ.
Đó chính là đệ nhất sơn đương thời: Thục Sơn!
Trong truyền thuyết, trên Thục Sơn có một môn phái tiên gia thường có Kiếm Tiên ra đời.
Bái Nguyệt nhìn Thục Sơn mà ngây người…
Về phần vị hòa thượng đó cũng nhìn Thục Sơn, nhưng hắn ta lại hơi nhíu chặt mày. Vhuyện đầu tiên hắn ta làm khi tới thế giới này chính là thăm dò vài thế lực mạnh nhất và các cao thủ tuyệt đỉnh nhất, hiển nhiên cũng biết môn phái kiếm tiên Thục Sơn cũng không dễ chọc.
“Giáo chủ, ngươi dẫn ta tới đây làm gì?” Hòa thượng mở miệng hỏi.
Tới thế giới này, hệ thống Luân Hồi tự động giúp hắn ta làm quen với ngôn ngữ ở đây.
“Không phải ngươi nói sẽ giúp ta hoàn thành lý tưởng sao?” Bái Nguyệt giáo chủ không quay đầu lại, híp mắt nhìn Thục Sơn và bảo: “Trong lý tưởng của ta, phái Thục Sơn có khả năng chính là trợ lực lớn nhất, tuy rằng vị Kiếm Thánh đó chưa chắc sẽ nhúng tay vào chuyện của ta, nhưng ta không muốn xuất hiện bất cứ tai họa ngầm nào, người có thể ảnh hưởng đến kế hoạch của ta đều không nên tiếp tục tồn tại trên đời này.”
Nghe được lời này, hòa thượng hơi nhướn mày. “Giáo chủ, ta cho rằng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh công chúa này mới càng có khả năng trở thành hòn đá ngáng chân trong kế hoạch của ngươi hơn đấy.”
Bái Nguyệt giáo chủ hỏi với vẻ khó hiểu: “Hửm? Ngươi biết lai lịch của hắn sao?”
“Đương nhiên, hắn và ta tới từ cùng một nơi!”
Khi nói ra câu này, trên mặt hòa thượng vô cùng u ám, trong đôi mắt tràn đầy ý hận.
“Hóa ra là vậy.” Bái Nguyệt giáo chủ cảm thán: “Thật muốn tới thế giới của các ngươi ngắm thử.”
Hòa thượng không tiếp lời này vì đây là chuyện không có khả năng thành hiện thực. Trừ phi Bái Nguyệt giáo chủ có thể trở thành vật phẩm đặc thù…
Sau đó, Bái Nguyệt giáo chủ lại hỏi: “Sức mạnh mà ngươi nắm giữ, so với hắn thì thế nào?”
“Mạnh hơn ta!” Hòa thượng đáp với vẻ không cam lòng: “Mạnh hơn rất nhiều.”
Bái Nguyệt giáo chủ liếc mắt nhìn hòa thượng, biết người này chắc chắn vẫn còn che giấu. Từ hận ý trong mắt hòa thượng, hắn ta biết người đột nhiên xuất hiện trước mắt này không có một chút cách gì với kẻ thù không đội trời chung đó…
Đối với thực lực của hòa thượng, Bái Nguyệt giáo chủ đã được lĩnh giáo. Tuy rằng không thể uy hiếp được đến hắn ta nhưng cũng không thể coi thường. Nếu người xuất hiện bên cạnh công chúa còn mạnh hơn cả hòa thượng vậy chắc chắn cần Bái Nguyệt giáo chủ coi trọng rồi.
Lúc này, hòa thượng lại kiến nghị: “Giáo chủ, so với Kiếm Thánh, người đó mới là đại địch chân chính của chúng ta, về phần trước khi giải quyết được đối phương, ta không kiến nghị đối đầu với Kiếm Thánh!”
Bái Nguyệt nghe thế rơi vào trầm tư, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của hòa thượng.
Tuy rằng hắn ta biết kiến nghị của hòa thượng đối với mình chắc chắn có suy tính riêng, muốn mình giết chết người bên cạnh công chúa đó trước. Nhưng Bái Nguyệt thật sự cũng thừa nhận lời này của hắn ta là đúng.
Gần đây hắn ta luôn có cảm giác bất an, đêm nhìn tinh tượng cũng có thể trông thấy sao yêu đột nhiên xuất hiện đó cực kỳ chói sáng.
Tất cả những thứ này đều có thể chứng minh người xuất hiện bên cạnh công chúa vô cùng mạnh.
Đến cảnh giới này như Bái Nguyệt sẽ không dễ dàng dao động cảm xúc, một khi xuất hiện bất cứ cảm giác bất an nào đều cực có khả năng là lời cảnh tỉnh đối với hắn ta, cần hắn ta để ý đến.
“Xem ra ngươi nói cũng có lý.”
Nghe lời này của Bái Nguyệt giáo chủ, vẻ mặt của hòa thượng mừng rỡ, sau lại nghe hắn ta bảo: “Nhưng nếu đã tới rồi, không tới cửa thăm hỏi Kiếm Thánh đương thời một tiếng cũng rất thất lễ.”
Bái Nguyệt nói xong đã bay về phía Thục Sơn.
Hòa thượng sững sờ, cũng chỉ đành cắn răng đi theo.

Bên ngoài thành Tô Châu, Lý Tiêu Dao suốt cả quá trình đều xị mặt, hắn ta hoàn toàn không ngờ ác nữ này lại đòi cùng bọn họ thăm thú giang hồ.
Ngoại trừ ác nữ này ra còn có tên trạng nguyên công tử bột khiến hắn ta chán ghét đó cũng đi theo cùng.
Đối với việc đại ca quyết định nhận hai người này làm bạn đồng hành, Lý Tiêu Dao vô cùng bất mãn. Nhưng hắn ta cũng không có cách nào với đại ca cả, chỉ có thể trưng cái mặt như bánh bao ngâm để bày tỏ kháng nghị của mình.
Về phần Lâm Nguyệt Như, ngược lại vừa cười vừa nói với Triệu Linh Nhi, quan hệ rõ ràng vô cùng thân thiết. Hai người bọn họ là hai cô gái duy nhất trong đội ngũ hiển nhiên có rất nhiều chủ đề chung rồi, lại thêm tình tiết đã bị Trần Nghiệp thay đổi hẳn, hai người không còn là tình địch, có thể có một mối quan hệ tốt cũng vô cùng bình thường.
Lúc này, mọi người đã cách thành Tô Châu mấy chục dặm, nghỉ ngơi bên cạnh một hồ nước.
Triệu Linh Nhi, Lâm Nguyệt Như, Lưu Tấn Nguyên và cả Trần Nghiệp đều ngồi chung lại nói chuyện, chỉ có Lý Tiêu Dao là một mình ngồi xổm bên hồ xị mặt.
Trần Nghiệp nhìn sắc trời, thời gian đã đến trưa, đến lúc ăn cơm trưa rồi.
“Lý Tiêu Dao!” Hắn nhíu mày nói: “Ngươi định mặt nặng mày nhẹ cho ai nhìn?”
Lý Tiêu Dao thấy đại ca có dấu hiệu sắp nổi giận, trong lòng cũng căng thẳng. “Ta không có!” Hắn ta mạnh miệng đáp.
Trần Nghiệp quở trách: “Nếu đã không có vậy xuống hồ bắt cá đi, trưa nay mọi người ăn cá nướng!”
“Tốt quá rồi, Tiểu Bạch ca, ta thích ăn cá nướng lắm!” Lâm Nguyệt Như lớn tiếng bảo.
Cô gái này chắc chắn đang cố tình.
Quả nhiên Lý Tiêu Dao bị chọc tức mặt mày xanh lét, nhưng hắn ta cũng không dám kháng lại mệnh lệnh của Trần Nghiệp, vì thế cá trong hồ gặp tai họa, trở thành túi trút giận của Lý Tiêu Dao.
“Ngự kiếm thuật!” Tên Lý Tiêu Dao giống như đang trút cơn bực bội, vậy mà lại sử dụng ngự kiếm thuật để bắt cá.
Kiếm quang lóe lên, rất nhiều con cá chết thảm dưới độc chiêu của Lý Tiêu Dao.
“Ác nữ chết tiệt! Cho ngươi ăn cá này, xem ta chém ngươi thế nào…!” Lý Tiêu Dao vừa nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm, vừa bắt cá.
Chưa đến một lúc, trên bờ đã chất đống cá, hơn nữa rất nhiều cá đều bị hắn ta chém thành hai nửa.
Trần Nghiệp thấy thế cũng lắc đầu, tiếp tục dặn dò: “Đủ rồi, Lý Tiêu Dao, làm sạch sẽ mấy con cá này rồi nướng đi.”
Nghe được lời này, Lý Tiêu Dao lập tức không nhịn được nữa mà phản kháng: “Đại ca, ta rất vui lòng nướng cá cho ngươi và chị dâu ăn, nhưng có vài người cũng không có tư cách ăn cá ta nướng đâu.”
Nhất định lời này khiến Lâm Nguyệt Như nổi giận rồi.
“Ai thèm ăn cá nướng của ngươi! Tưởng ta không biết nướng sao?”
Cô ta vừa nói vừa đứng dậy đi tới bên hồ bắt mấy con cái, sau đó tự mình ra tay làm sạch rồi nướng.
Tên nịnh bợ Lưu Tấn Nguyên thì lại đi qua giúp.
Hai người và Lý Tiêu Dao phân chia rõ ràng, không quấy rầy nhau.
Triệu Linh Nhi thấy thế cũng lén đi đến bên cạnh Trần Nghiệp, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Bạch ca ca, bọn họ như vậy thật sự có thể thành sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận