Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1031. Ta cứ túm như thế đấy? Đã làm sao?

Chương 1031. Ta cứ túm như thế đấy? Đã làm sao?
Sắc mặt của Thục Sơn Kiếm Thánh thay đổi, cơ thể nhanh chóng lùi lại.
Vào thời khắc mấu chốt nếu không phải hắn ta hóa thân thành kiếm khí chặn một đòn lại, thì một quyền của Trần Nghiệp đã có thể lấy nửa cái mạng của hắn ta.
Trần Nghiệp từ từ thu nắm đấm về, nhìn Thục Sơn Kiếm Thánh với ánh mắt đầy coi thường, lạnh lùng nói: “Cho nên ngươi chỉ là một tên ngớ ngẩn! Dưới tình huống không biết thực lực của đối thủ mà còn dám cận chiến?”
Lý Tiêu Dao, Lâm Nguyệt Như đều trợn tròn mắt há hốc mồm.
Tất cả những thứ vừa rồi đều xảy ra quá nhanh. Từ lúc Trần Nghiệp chửi rồi đến lúc ra tay thật ra đều chỉ xảy ra trong mấy giây, đến bây giờ hai người bọn họ mới lấy lại bình tĩnh.
Lúc này trong đầu đám người Lý Tiêu Dao và Lâm Nguyệt Như toàn dấu hỏi chấm.
Không phải nói tới bái sư học nghệ sao?
Sao vừa gặp mặt đã đánh nhau?
Hơn nữa Trần Nghiệp còn giết người… sợ là sẽ không chết không dừng đi?
Đây chính là cách Tiểu Bạch ca dẫn bọn họ tới bái sư sao?
Thật ra Trần Nghiệp tới Thục Sơn, mới đầu cũng không muốn phải đánh nhau vì hắn cảm thấy bây giờ hắn đã hoàn toàn thay đổi vận mệnh của đám người Triệu Linh Nhi, với nhãn lực của Kiếm Thánh chắc hẳn có thể nhìn ra được Triệu Linh Nhi không còn là người hắn ta có thể lợi dụng được nữa.
Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ Kiếm Thánh này vẫn cố chấp như thế, cố chấp đến mức ngu ngốc như vậy. Biết rõ vận mệnh đã thay đổi còn muốn dẫn Triệu Linh Nhi đi?
Thật sự nghĩ Trần Nghiệp hắn là đồ trang trí sao?
Nếu đã như thế, Trần Nghiệp chỉ có thể dạy dỗ Kiếm Thánh này một trận trước.
“Các ngươi nhắm mắt lại đi!” Trần Nghiệp thản hiên nói.
Đám người Lý Tiêu Dao nghe thé lập tức nhắm chặt mắt lại.
Triệu Linh Nhi thấy A Nô còn đang ngơ ngác mới vội vàng nhắc: “A Nô, mau nhắm mắt lại.”
A Nô hơi sững sờ: “Công chúa, tại sao phải nhắm mắt?”
“Cứ nghe theo là được, sau này sẽ giải thích với ngươi sau.”
Nghe được lời này, tuy rằng trong đầu A Nô đầy sự nghi ngờ nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Sau đó mọi người chỉ cảm giác được có một luồng khí thế đáng sợ cuồn cuộn như biển sâu xuất hiện gần đó.
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của Kiếm Thánh: “Ngươi, ngươi là…”
“Không muốn hủy diệt Thục Sơn thì đi theo ta!”
Vất lại câu nói này Trần Nghiệp trực tiếp quay người bay đi. Kiếm Thánh cắn răng nhưng cũng đi theo.
Thẳng đến khi tiếng hai người bay đi hoàn toàn biến mất, lúc này Lý Tiêu Dao và Lâm Nguyệt Như mới mở mắt ra trong sự sợ hãi.
“Chị dâu, đại ca và lão già đó đã đi rồi, không sao, có thể mở mắt ra được rồi.”
Mọi người lần lượt mở mắt ra.
Lâm Nguyệt Như thở phào một hơi nhẹ nhõm, nghi ngờ hỏi: “Không phải Tiểu Bạch ca dẫn chúng ta tới đây bái sư học nghệ sao? Sao vừa gặp mặt đã đánh nhau rồi?”
“Không đánh thì làm thế nào? Lão già thối đó vừa gặp mặt đã muốn dẫn chị dâu đi, là ta cũng không đồng ý!”
Lý Tiêu Dao nói một câu sau đó lại phân tích: “Đại ca làm việc xưa nay đều có suy nghĩ của mình, ta cảm thấy chắc chắn đại ca muốn đánh cho lão già đó phục trước rồi lại cho chúng ta bái sư học nghệ sau!”
Lâm Nguyệt Như hiếm khi không phản bác lời của hắn ta.
“Ầm ầm!”
Đột nhiên phía xa truyền tới tiếng nổ tung dữ dội. Cho dù đã cách rất xa nhưng đám người Triệu Linh Nhi vẫn có thể nghe thấy được.
Sắc mặt của Lý Tiêu Dao thay đổi, thở dài một tiếng rồi nói: “Nghe tiếng này cũng biết chắc chắn là đại ca ra tay rồi, không biết lão già đó có thể đỡ được không?”
Lúc này, đột nhiên A Nô hỏi: “Nếu đại ca ngươi đã lợi hại như thế, tại sao hắn không tự mình dạy võ công cho các ngươi, còn muốn dẫn các ngươi tới đây học nữa?”
Thật ra câu hỏi này đám người Lý Tiêu Dao và Lâm Nguyệt Như cũng muốn biết, chẳng qua bọn họ không dám hỏi Trần Nghiệp. Lúc này bị A Nô hỏi ra rồi, Lý Tiêu Dao lập tức cảm thấy không thể nhịn được nữa.
Dù sao cho dù nói thế nào thì Trần Nghiệp cũng là đại ca của hắn ta, người khác nghi ngờ đại ca của hắn ta, hắn ta là người đầu tiên không đồng ý.
“Ngươi thì hiểu cái gì? Đại ca của ta là truyền nhân của một môn phái ẩn thế, không có mệnh lệch của sư môn, võ công của hắn không được phép truyền ra ngoài.”
Triệu Linh Nhi lập tức nói theo: “Chuyện này là thật đấy, ta nghe Tiểu Bạch ca ca từng nói hắn có một sư phụ biết thần cơ diệu toán, pháp lực vô biên, bản lĩnh của Tiểu Bạch ca ca đều được học từ hắn ta hết!”
“Hóa ra là như vậy!” Lâm Nguyệt Như gật đầu đáp: “Vậy cũng có thể hiểu được rồi.”
A Nô cũng không còn lời gì để nói. Dù sao thì loại quy tắc không truyền võ công ra ngoài này có rất nhiều môn phái đều có, cho dù là người nhà cũng không thể truyền.
Lý Tiêu Dao ngây người. Hắn ta chỉ thuận miệng nói thế nhưng không ngờ lại nói đúng sự thật sao?
Đại ca thật sự là chân truyền của một môn phái ẩn thế nào đó?
Bạn cần đăng nhập để bình luận