Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1059. Chặn giết! Hoàng tước đằng sau!

Chương 1059. Chặn giết! Hoàng tước đằng sau!
Một lát sau.
Xe ngựa đi đến thôn trang nông thôn ở ngoài thành.
Trần Nghiệp xuống xe ngựa, phát hiện thôn trang này vô cùng lớn, nghe nói, phạm vi mười dặm đều là đất đai của Trần gia!
Không hổ là một trong ba đại thế gia.
Phong cảnh ở nông thôn rất đẹp, không khí tươi mát.
Nhị ca lại tỏ vẻ ghét bỏ, kéo ống tay áo của Trần Nghiệp nói: “Đi thôi, thu xong thuế sớm một chút, chúng ta về sớm một chút.”
Quản gia của thôn trang ở nông thôn đã sớm chờ.
Nhìn thấy đám người Trần Nghiệp đi tới, lập tức cười hề hề tiến lên trước đón, chắp tay hành lễ.
“Nhị thiếu gia, tam thiếu gia! Đường sá vất vả, hai vị thiếu gia có cần ăn chút điểm tâm nghỉ đỡ mệt không?”
Nhị ca khoát tay, không nhịn được nói: “Ta đang vội, kêu bọn họ kết thúc nhanh chút.”
Quản gia giống như đã sớm biết thế, lập tức nghênh đón: “Bọn họ đã đang chờ, hai vị thiếu gia, mời qua bên này.”
Dưới sự hướng dẫn của quản gia, Trần Nghiệp và nhị ca đi đến một chỗ trong viện.
Lúc này, trong viện đã tụ tập đầy người.
Những người này đều là dân chúng bình thường, mặc áo gai vải thô, rất nhiều người còn không có giày, chân không đi đến.
Mặt khác, ở bên cạnh mỗi một dân chúng đều bày một cái sọt lớn, bên trong đựng các loại ngũ cốc.
Những ngũ cốc này là thuế đất hôm nay bọn họ phải nộp lên!
Thuê đất đai của Trần gia làm ruộng, hàng năm cần nộp lên địa tô năm phần ngũ cốc.
Như vậy đã là giá lương tâm.
Địa tô của rất nhiều nhà địa chủ còn thu cao hơn!
“Bắt đầu đi!”
Nhị ca kêu một tiếng, đã kéo Trần Nghiệp, tìm chỗ ngồi xuống, sau đó có nha hoàn đưa trà ngon tới.
Các lão nông đã sớm xếp hàng từ lâu bắt đầu ào ào nộp tô.
Thật ra quá trình này rất nhàm chán.
Đặc biệt là sắc mặt đau lòng của những lão nông này khiến cho người ta có phần không được tự nhiên.
Nhưng Trần Nghiệp không hề định mở miệng thay đổi.
Đối với thế giới này, hắn chỉ là khách qua đường, hoàn thành nhiệm vụ mới là mục tiêu của hắn!

Một lát sau.
Trần Nghiệp đang ngồi uống trà đột nhiên lỗ tai khẽ động, đứng lên khỏi ghế tựa.
“Nhị ca, ngươi ở đây trông coi, ta ra ngoài đi dạo.”
Nhị ca cũng không coi là quan trọng, đặt chén trà xuống xua tay nói: “Đi đi, đừng đi xa.”
Trần Nghiệp lập tức rời khỏi sân.
Sau khi quản gia nhìn thấy đã đón chào: “Tam thiếu gia, ngươi định đi đâu? Có cần vài người đi cùng ngươi không?”
“Đi dạo ở ngay gần đây, không cần ngươi đi theo.”
Trần Nghiệp nói.
“Được, thiếu gia.”
Quản gia lui xuống.
Trần Nghiệp đi ra ngoài thôn trang, đợi đến khi không có ai, lập tức nhanh bước chân hơn, xuyên qua một sườn núi nhỏ.
Ở bên kia sườn núi nhỏ là một con đường nhỏ nông thôn.
Lúc này.
Trên đường có mấy binh lính hộ tống một chiếc xe ngựa chạy trốn.
“Nhanh! Tốc độ nhanh hơn, phía trước chính là Bình Dương thành…”
Thủ lĩnh cầm đầu lớn tiếng cổ vũ.
Nhưng vẫn không thể khiến cho những binh lính mỏi mệt này lên tinh thần, thậm chí tuyệt vọng trên mặt đều không giảm bớt.
Bởi vì ở sau lưng bọn họ là một đội truy binh vũ trang đầy đủ, mỗi người đều cưỡi trên một con ngựa cao to, là một đội kỵ binh!
Quan trọng nhất là trong những kỵ binh này có không ít người khí tức hùng hậu, rõ ràng là người có công phu.
Lúc này Trần Nghiệp đứng đằng sau một gốc cây to ở trên sườn núi.
Mới vừa rồi do hắn nghe thấy động tĩnh ở bên này, cho nên mới rời khỏi thôn trang, xuất hiện ở đây.
Hắn đứng trên cao, nhìn cũng được xa, tự nhiên có thể thấy được rõ ràng, dựa theo tốc độ của đôi bên, không bao lâu nữa, xe ngựa trước mặt sẽ bị bọn kỵ binh đằng sau đuổi kịp.
Trùng hợp đúng vào lúc này, xe ngựa xảy ra ngoài ý muốn, một bánh xe bị vướng tảng đá, khiến cả chiếc xe ngựa bị lật nghiêng.
“Rầm!”
Xe ngựa đổ mạnh trên mặt đất.
Vài binh lính bảo vệ bên cạnh ào ào kinh hãi.
“Thiếu chủ!”
Thủ lĩnh kia sốt ruột kêu một tiếng, lập tức xuống ngựa xem xét.
Một lát sau.
Một thiếu niên bò ra từ trong xe ngựa, tuổi không lớn, mặc cẩm y đẹp đẽ quý giá trên người, lưng đeo ngọc đái, rõ ràng là tử đệ nhà giàu.
Nhìn qua thiếu niên không hề bị thương, chỉ hơi chật vật.
Thủ lĩnh kia còn định nâng thiếu niên lên bỏ chạy.
Ngay sau đó.
Truy binh đuổi tới, bao vây lấy cả người lẫn xe ngựa bị lật lại.
Tiếp theo, đôi bên bắt đầu giao chiến, giống như còn nhắc đến tàng bảo đồ gì đó, đòi thiếu niên kia giao ra đây, thiếu niên không chịu, kỵ binh lập tức bắt đầu giết hại, cuối cùng móc ra văn kiện từ trên người thiếu niên, trong quá trình này, Trần Nghiệp đứng nhìn xem từ xa, từ đầu đến đuôi không hề định ngăn cản.
Nhưng mà.
Đối với tấm tàng bảo đồ kia, hắn tương đối cảm thấy hứng thú!

Sau khi tàng bảo đồ tới tay, đội kỵ binh này không hề lưu lại, lập tức xoay người rời đi, quay trở về con đường cũ, lưu lại thi thể đầy đất.
Trần Nghiệp lặng lẽ đuổi kịp.
Tuy rằng những kỵ binh này đều cưỡi khoái mã, nhưng mà lấy tốc độ của Trần Nghiệp, muốn đuổi kịp bọn họ vẫn vô cùng thoải mái.
Theo vài dặm đường.
Đi đến một chỗ hoang dã, Trần Nghiệp lựa chọn hiện thân.
Hắn đứng thẳng ở giữa đường, chặn đường đi của đội kỵ binh.
Khi Trần Nghiệp đột nhiên xuất hiện, chặn ở giữa đường cái, thật sự khiến cho đội kỵ binh này kinh hãi.
“Thủ bị đại nhân, phía trước có một người, giống như người đến không có ý tốt!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận