Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện
Chương 993. Bái Nguyệt giáo chủ bất khả chiến bại?
“Tiểu Bạch ca ca, sao ngươi biết nhiều như vậy? Lẽ nào ngươi đã từng gặp bọn họ rồi sao?” Triệu Linh Nhi tò mò hỏi.
Trần Nghiệp lắc đầu, nói dối: “Đều là sư phụ nói cho ta biết.”
Lúc này đột nhiên bà ngoại mở miệng: “Cháu rể, lệnh sư có đánh giá gì về những nhân vật này không?”
Câu hỏi này khá thú vị đấy.
Thật ra bà ngoại muốn hỏi cách nhìn của vị “sư phụ” đó của Trần Nghiệp về vu hậu nước Nam Chiếu.
Dù sao tuy rằng lúc trước vu hậu phong ấn Thủy Ma Thú nhưng cũng không để lại danh tiếng tốt gì, đây đều là âm mưu muốn chiếm đoạt công lao của Bái nguyệt giáo chủ.
Là Bái Nguyệt giáo chủ cố tình thả Thủy Ma Thú ra hại nước Nam Chiếu, hại vu hậu đương thời phải đi đối phó với Thủy Ma Thú.
Hình thái biến thân của hậu nhân Nữ Oa là tạo hình đầu người đuôi rắn, đối với thế nhân vô tri mà nói đây chính là yêu nhân. Khi ấy, gần như toàn bọ dân chúng ở nước Nam Chiếu đều coi vu hậu thành yêu quái gây họa nhân gian, người người đuổi đánh. Danh tiếng vô cùng không tốt.
Mà người đó lại chính là mẹ đẻ của Triệu Linh Nhi.
Bà ngoại cảm thấy nếu sư phụ của Trần Nghiệp có cách nhìn khác chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hắn, cho nên bà ta mới hỏi ra câu này.
Bà ngoại cần làm rõ quan điểm của hắn về vu hậu vì chuyện này liên quan đến hạnh phúc sau này của Linh Nhi...
...
Trần Nghiệp nghe được lời này cũng biết bà ta có ý gì, hắn cười đáp: “Sư phụ có đánh giá một chút thật.”
“Ồ? Không biết lệnh sư đánh giá thế nào?” Bà ngoại hỏi.
Triệu Linh Nhi có hơi khó hiểu, không rõ tại sao bà ngoại lại quan tâm đến vấn đề này nhưng cô ta cũng không hỏi nhiều như thế.
Trần Nghiệp đáp: “Sư phụ từng nói chưởng môn Thục Sơn đã nhập đạo, thực lực sâu không lường được, là đệ nhất nhân đương thời, nhưng đạo của người này lại làm phai mờ nhân tính, sớm muộn cũng sẽ tạo thành đại họa.”
Đây cũng không phải Trần Nghiệp nói linh tinh.
Đạo của Thục Sơn Kiếm Thánh quả thật đã mất đi nhân tính, trong mắt hắn ta vạn vật đều bình đẳng, hắn ta theo đạo lý đuổi thuận theo tự nhiên, biết rõ Bái Nguyệt giáo chủ có âm mưu hủy diệt thế gian nhưng cũng không ngăn cản, cuối cùng còn giam Triệu Linh Nhi vào Tỏa Yêu Tháp, hại chết Lâm Nguyệt Như.
Đối với đạo như vậy, bản thân Trần Nghiệp cũng khinh thường nên đương nhiên sẽ không có đánh giá tốt gì.
“Còn Bái Nguyệt giáo chủ, người này có dã tâm cực lớn, vẫn luôn rắp tâm hủy diệt thế gian, là bệnh độc của thế gian.”
“Về phần vu hậu, sư phụ nói vu hậu chính là người lòng dạ từ bi, biết rõ âm mưu của Bái Nguyệt giáo chủ sẽ hãm hại và bêu xấu bà ấy, nhưng vẫn không chùn bước chọn đi trấn áp Thủy Ma Thú, cuối cùng trả giá bằng sinh mệnh của mình. Loại tinh thần dũng cảm này là độc nhất vô nhị trên đời, đội quân tóc dài không thua gì đàn ông.”
Dù sao vu hậu cũng là mẹ vợ trên danh nghĩa, đương nhiên Trần Nghiệp phải khen hay rồi.
Nghe được lời của hắn, bà ngoại lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm, giãn mày cười bảo: “Lệnh sư thấy mầm biết cây, thông hiểu thiên cơ, thật đúng là thần nhân!”
Trần Nghiệp nở nụ cười mà không nói gì.
Bà ngoại im lặng một lúc rồi quyết định nói thân phận của Linh Nhi cho Trần Nghiệp hay, tránh để tương lai sinh ra hiểu lầm gì đó.
“Tiểu Bạch, có chuyện này ta cần phải nói với ngươi.”
“Hửm?” Trần Nghiệp đáp: “Mời bà ngoại nói.”
“Là chuyện liên quan đến thân thế của Linh Nhi.”
Nghe bà ngoại nói như vậy, Triệu Linh Nhi cũng có tinh thần, nghiêm túc lắng nghe.
Bà ngoại hơi do dự: “Thật ra, Linh Nhi chính là con gái của vu hậu, công chúa nước Nam Chiếu, cũng là hậu nhân Nữ Oa.”
Nghe được lời này, Triệu Linh Nhi ngây người, sau đó tò mò hỏi: “Bà ngoại, hậu nhân của Nữ Oa là gì? Ta cũng có gì khác với người thường đâu.”
Quả nhiên cô gái này ru rú trong nhà quá lâu, lực chú ý cũng không giống người bình thường cho lắm.
Bà ngoại không có lòng nào phổ cập kiến thức cho cô ta, mà chỉ đáp với vẻ ý vị sâu xa: “Linh Nhi, nếu tương lai ngươi mang thai, trên người xuất hiện sự thay đổi, phải nhớ đừng hoảng loạn sợ hãi, đó chính là thiên phú được trời ưu ái của ngươi.”
Nói xong, bà ta nhìn phản ứng của Trần Nghiệp.
Trần Nghiệp giả vờ lộ ra vẻ ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Triệu Linh Nhi hơi dại ra.
Hắn diễn vô cùng giống, ít nhất thì bà ngoại và Triệu Linh Nhi đều không nhìn ra được gì khác thường.
Mỗi một Luân Hồi giả chắc chắn đều có bản lĩnh diễn xuất. Đặc biệt là loại Luân Hồi giả có thâm niên như Trần Nghiệp, nếu đi diễn kịch lấy được ảnh đế cũng không thành vấn đề. Vì thế giới phó bản trong tháp Luân Hồi thường cần đóng vai các nhân vật khác nhau, nếu không có khả năng diễn xuất thì đã sớm chết toi rồi.
...
“Tiểu Bạch?” Bà ngoại thấy Trần Nghiệp ngây người mới hỏi với vẻ hơi bất an:
“Cũng không phải ta cố tình giấu ngươi đâu, Linh Nhi mệnh khổ, ta không thể luôn bảo vệ con bé, chỉ muốn nó tìm được một lang quân như ý, ta vốn cho rằng ngươi chính là hậu nhân của ân công chắc hẳn đã thân phận của bọn ta... nếu ngươi ghét bỏ Linh Nhi, vậy hôn sự này cứ hủy bỏ luôn tại đây đi.”
Nghe được lời này, lúc này Triệu Linh Nhi mới chợt hiểu ra và bắt đầu lo lắng, ánh mắt nhìn Trần Nghiệp đầy sợ hãi.
Trần Nghiệp là người đàn ông đầu tiên bước chân vào cuộc sống của cô ta, đối với hắn, đương nhiên Triệu Linh Nhi có tình cảm vô cùng đặc biệt, cô ta cũng không muốn kết thúc với hắn tại đây.
“Bà ngoại, ngươi nghĩ nhiều rồi.” Trần Nghiệp cười nhẹ, ánh mắt nhìn Triệu Linh Nhi: “Ta chỉ cảm thấy mình thật may mắn vì có thể lấy được người vợ là hậu nhân của anh hùng mà thôi!”
“Xin bà ngoại cứ yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ Linh Nhi thật tốt, sẽ không khiến cô ấy phải chịu bất cứ tổn thương gì.”
Những lời này tuy rằng hắn nói rất bình tĩnh, nhưng sự kiên quyết trong ngữ điệu bất cứ người nào cũng có thể nghe ra được.
Hiển nhiên Triệu Linh Nhi vô cùng xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào Trần Nghiệp.
Bà ngoại nghe được những lời này cũng cực kỳ hài lòng. Sau đó bà ta lại nhíu mày, bảo: “Bây giờ người của Bái Nguyệt giáo đã phát hiện ra tung tích của Linh Nhi, Tiên Linh đảo đã không còn an toàn... Tiểu Bạch, ngươi cảm thấy tiếp theo nên làm thế nào?”
Có khả năng đã chứng kiến sự lớn mạnh của hắn nên bà ngoại đã hoàn toàn coi hắn thành người tâm phúc.
Trần Nghiệp bình tĩnh đáp: “Nếu Linh Nhi đã là công chúa nước Nam Chiếu vậy đương nhiên phải về nước Nam Chiếu lấy lại toàn bộ những gì thuộc về cô ấy rồi.”
Lời này vừa nói ra, bà ngoại rất kinh ngạc. Bà ta hiểu rõ ý của Trần Nghiệp, nhưng lại cảm thấy chuyện này vô cùng hão huyền.
“Tiểu Bạch, hoàn toàn không được đâu.”
Bà ngoại phân tích: “Nếu Bái Nguyệt giáo đã có thể phái người tìm tới nơi này chứng tỏ thế lực của họ rất mạnh, đã khống chế toàn bộ nước Nam Chiếu, lúc này dẫn Linh Nhi về không khác nào chui đầu vào rọ cả.”
“Hơn nữa, tên Bái Nguyệt giáo chủ này... hắn quá đáng sợ, pháp lực của hắn thông thiên triệt địa, bất khả chiến bại. Tuy rằng ngươi cũng rất lợi hại nhưng chưa chắc đã là đối thủ của hắn.”
Nghe xong lời của bà ngoại, Trần Nghiệp lại hơi ngạc nhiên.
Ngược lại không phải vì bà ta coi thường thực lực của hắn vì dù sao bà ngoại cũng không hiểu hắn, đương nhiên không biết sự lợi hại của hắn rồi.
Vấn đề là trong nguyên tác, trước khi bà ngoại chết muốn Lý Tiêu Dao đưa Triệu Linh Nhi về nước Nam Chiếu. Nhưng sao đến lượt hắn lại thành ra thế này?
“Xin bà ngoại yên tâm, ta sẽ thăm dò rõ ràng tình thế hiện tại ở nước Nam Chiếu trước, nếu thật sự không được ta sẽ dẫn Linh Nhi cao chạy xa bay, tìm nơi không ai có thể phát hiện ra sinh sống.” Trần Nghiệp mở miệng chém gió.
Ẩn cư cũng chẳng được, nhiệm vụ của hắn cũng không có khả năng cho hắn ẩn cư.
Nghe được Trần Nghiệp nói như thế, bà ngoại nghĩ ngợi một lúc cảm thấy cách nào cũng khá đáng tin, nên đành đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận