Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 989. Lý Tiêu Dao: Cảm thấy mất gì đó!

Chương 989. Lý Tiêu Dao: Cảm thấy mất gì đó!
“Các vị, ta có chuyện gấp!” Lý Tiêu Dao nôn nóng bảo: “Thím của ta trúng độc hôn mê, đang cần linh dược cứu chữa gấp, ta lên đảo này là để cầu linh dược...”
Nghe được lời này, nụ cười trên mặt mọi người đều thu lại.
Bà ngoại lập tức đáp: “Nếu đã như vậy, cứu người quan trọng hơn... Linh Nhi, mau đi lấy thuốc giải độc tới đây.”
“Ta biết rồi, bà ngoại.” Triệu Linh Nhi nghe thế lập tức chạy về lấy dược.
Cô gái này không hổ là hậu nhân của Nữ Oa, thể chất mạnh mẽ, lực hồi phục cũng mạnh. Lúc sáng dậy đi đường còn không tiện cho lắm nhưng bây giờ đã có thể chạy được rồi.
Một lúc sau, Triệu Linh Nhi cầm một cái hộp về, trong hộp đựng thuốc.
“Cầm lấy!”
Cô ta đưa thẳng cái hộp cho Lý Tiêu Dao sau đó quay về bên cạnh Trần Nghiệp, ôm cánh tay hắn.
Không biết tại sao Lý Tiêu Dao nhìn thấy Triệu Linh Nhi nép bên người Trần Nghiệp trong lòng lại đau đớn.
Vừa rồi từ cái liếc mắt đầu tiên nhìn thấy cô ta, Lý Tiêu Dao đã kinh ngạc vô cùng, cảm thấy thấy nữ tử đẹp nhất trên đời chính là người này.
Nhưng bây giờ... Triệu Linh Nhi đã thành người phụ nữ của anh trai hắn ta, không cho phép hắn ta có suy nghĩ quá phận. Tuy rằng bình thường hắn ta cà lơ phất phơ, chuyện trộm gà bắt chó cũng làm không ít nhưng có chuyện trái với luân thường đạo lý hắn ta tuyệt đối không dám, cũng không làm.
Trần Nghiệp đứng ở bên cạnh nhìn vẻ mặt của Lý Tiêu Dao, trong lòng nổi lên suy nghĩ, vừa cười vừa giới thiệu: “Tieu Dao, giới thiệu với ngươi đây là chị dâu ngươi, hôm qua chúng ta đã thành thân.”
Vừa nghe được lời này, Lý Tiêu Dao càng buồn bã mất mác hơn. Hắn ta nặn ra một nụ cười, cảm ơn: “Cảm ơn chị dâu ban thuốc.”
Nói xong, hắn ta không dám nhìn Triệu Linh Nhi nữa.
“Đại ca, ta phải về cứu thím đã, đợi thím khỏi bệnh ta sẽ tới tìm ngươi sau.” Lý Tiêu Dao nói xong vội rời đi.
Vì nhìn thấy Triệu Linh Nhi thành người phụ nữ của Trần Nghiệp khiến trong lòng hắn cứ cảm thấy không thoải mái cho lắm...
“Đợi đã!” Trần Nghiệp gọi Lý Tiêu Dao, nói: “Nếu thím đã có bệnh, thân là cháu trai đương nhiên ta cũng phải đi thăm, Tiêu Dao, ta sẽ về cùng ngươi.”
Bà ngoại rất hài lòng với sự lễ phép của hắn, gật đầu bảo: “Đúng là nên vậy...”
Sau đó bà ta lại nhìn về phía Triệu Linh Nhi, bảo: “Linh Nhi, nếu ngươi đã thành con dâu của nhà họ Lý vậy cũng nên cố hết sức hiếu thảo, đi vào phòng đông cầm một ít thảo dược nhân sâm tới đó thăm thay ta đi.”
Lúc này Triệu Linh Nhi đang ở trạng thái yêu đương cuồng nhiệt, vô cùng ỷ lại vào Trần Nghiệp, đương nhiên cũng không muốn tách ra khỏi hắn. Ngoài ra, cô ta cũng muốn rời khỏi Tiên Linh đảo đi thăm thú thế giới bên ngoài.
“Ta biết rồi, bà ngoại.”
Vì thế, Triệu Linh Nhi thu xếp một lúc rồi cùng Trần Nghiệp rời đi, định tới trấn Dư Hàng.
Chỉ là ra đến bến hồ, thuyền của Lý Tiêu Dao lại mất tiêu.
“Hỏng rồi! Thuyền của ta trôi mất rồi!”
Hắn ta nôn nóng: “Lần này phải làm sao đây? Không thể về được mất.”
Trần Nghiệp nhíu mày, trong cốt truyện nguyên tác hình như không có vụ này xảy ra.
Lý Tiêu Dao đang lúc tuyệt vọng chuyện gì cũng dám thử, ánh mắt nhìn về phía Triệu Linh Nhi: “Chị dâu, ngươi là tiên nữ trên đảo, có thể dùng pháp thuật đưa chúng ta về được không?”
Lời này nói ra khiến gương mặt của Triệu Linh Nhìn tràn đầy vẻ lúng túng. Cô ta quả thật có học một ít thuật pháp với bà ngoại, nhưng còn lâu mới đạt đến được trình độ bay được, càng đừng nói là dẫn người bay cùng.
Vẫn là Trần Nghiệp kịp thời mở miệng, giải vây cho cô ta. “Tiêu Dao, đừng gấp, ta dẫn ngươi bay về.”
Nói xong, tay trái hắn túm Lý Tiêu Dao, tay phải ôm Triệu Linh Nhi bay thẳng lên trời.
“Á!”
Dòng khi mãnh liệt thổi tới khiến Lý Tiêu Dao kêu oai oái, hắn ta nói với vẻ mặt kinh hãi: “Đại ca, ngươi biết bay sao? Ngươi đã từng học pháp thuật sao?”
“Ừm, biết một chút.” Trần Nghiệp thuận miệng đáp qua loa.
Triệu Linh Nhi liếc mắt nhìn Trần Nghiệp với vẻ tò mò, cô ta cũng không cảm giác được sóng dao động linh lực gì cả, cho nên đối với cách bay của Trần Nghiệp, cô ta có hơi không hiểu được cho lắm.
Nhưng xuất phát từ sự tin tưởng đối với hắn, cô ta cũng không hỏi gì cả.
“Đại ca, ngươi có thể dạy ta học pháp thuật được không?” Lý Tiêu Dao kích động hỏi.
Trần Nghiệp liếc mắt nhìn hắn ta rồi đáp: “Đợi có thời gian lại nói sau đi.”
Lại qua loa nữa.
Vì hắn biết, không bao lâu nữa Tửu Kiếm Tiên sẽ tới dạy Lý Tiêu Dao “Ngự Kiếm thuật!”
...
Tốc độ bay của Trần Nghiệp rất nhanh, chưa qua bao qua lâu hắn đã dẫn Lý Tiêu Dao và Triệu Linh Nhi về trấn Dư Hàng.
“Oa! Nơi này náo nhiệt quá, thật đông đúc.” Triệu Linh Nhi cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với thế giới bên ngoài sau hơn mười năm nên tràn đầy sự tò mò đối với bất cứ thứ gì nhìn thấy.
Lý Tiêu Dao vội nói: “Chị dâu, chúng ta về nhà trước, đợi chữa xong bệnh cho thím, ta có thể dẫn ngươi và đại ca đi dạo quanh trấn sau.”
Triệu Linh Nhi cũng không phải người không hiểu chuyện, nghe thế lập tức đáp: “Được, cứu người quan trọng hơn.”
Ba người chạy tới nhà trọ của Lý đại thẩm. Trong nhà trọ vắng vẻ không có lấy một bóng người nhưng Lý Tiêu Dao cũng không quan tâm nhiêu như vậy mà đi thẳng tới phòng của Lý đại thẩm, đút đan dược giải độc mà Triệu Linh Nhi cho mình cho Lý đại thẩm ăn.
Dược hiệu phát huy không nhanh đến thế, Lý đại thẩm vẫn hôn mê như cũ, nhưng sắc mặt thoạt nhìn đã dần chuyển biến tốt hơn, hô hấp cũng dần bình ổn. Cho dù là người không hiểu y thuật cũng có thể nhìn ra được Lý đại thẩm đang từ từ tốt lên.
Lúc này Lý Tiêu Dao mới thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn Triệu Linh Nhi: “Cảm ơn chị dâu đã cho dược, đợi thím tỉnh lại, ta sẽ kêu bà ấy chuẩn bị một bàn đồ ăn từ từ cảm ơn ngươi.”
Triệu Linh Nhi rất hiểu chuyện, vừa cười vừa đáp: “Tiêu Dao, ngươi là em trai của Tiểu Bạch ca ca, ta hẳn nên gọi ngươi là chú út, đều là người một nhà, không cần khách sáo như thế, hơn nữa, sau khi ta kết hôn với Tiểu Bạch ca ca, thím cũng là thím của ta, cứu người là chuyện nên làm.”
Trần Nghiệp xoa đầu Triệu Linh Nhi, cười bảo: “Linh Nhi thật hiểu chuyện.”
Triệu Linh Nhi cười xấu hổ, nép vào bên người Trần Nghiệp.
Hai người nhét cơm chó cho như thế, suýt chút nữa khiến tên ế bơ vơ Lý Tiêu Dao nghẹn chết. Đặc biệt là trong lòng hắn ta cứ cảm thấy Linh Nhi này có quan hệ gì đó với mình, nhìn thấy cô ta nép bên người người đàn ông khác, trong lòng lại cảm thấy khó chịu hơn.
Nhưng cứ cố tình người đàn ông đó còn là anh trai của mình. Đừng nói là đập chậu cướp hoa, cho dù có xuất hiện suy nghĩ khác thì đối với Lý Tiêu Dao mà nói cũng đều có cảm giác tội ác hết.
Đừng thấy hắn ta bình thường không đứng đắn nhưng nội tâm hắn ta vẫn luôn là một người chính trực.
Bây giờ việc duy nhất hắn ta có thể làm chính là rời ánh mắt của mình đi, không dám nhìn Triệu Linh Nhi nữa.
Lúc này, đột nhiên Trần Nghiệp mở miệng hỏi: “Đúng rồi Tiêu Dao, thím trúng độc thế nào vậy?”
Hắn biết cốt truyện, thật ra đã sớm biết rõ đáp án, chẳng qua trước khi Adam xuất hiện hắn không muốn thể hiện quá mức mà thôi.
Lý Tiêu Dao nghe thấy lập tức nhíu mày, đáp: “Ta cũng không biết, sáng nay ta ra ngoài một chuyến, trở về phát hiện ra thím đã hôn mê bất tỉnh.”
“Vậy sao ngươi biết trên Tiên Linh đảo có thuốc?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận