Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1067. Hoàng cung! Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi!

Chương 1067. Hoàng cung! Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi!
Hắn là mưu sĩ của Triệu vương, tự nhiên là hạng người túc trí đa mưu, vừa thoáng nghĩ đã biết Triệu vương đang lo lắng cái gì.
“Vương gia đang lo lắng người này có tài vô địch thiên hạ, tương lai không ai có thể trị?”
Triệu vương không nói gì, hiển nhiên lấy im lặng là đồng ý.
Không thể không nói, tên này cũng là hạng người tâm tư thâm trầm, đi một bước nhìn xem ba bước.
Giờ còn chưa đi lên ngôi vị hoàng đế đâu! Đã lo lắng đến chuyện sau khi lên làm hoàng đế rồi.
Gia Cát tiên sinh lại nói: “Vương gia xin yên tâm, theo ý ta, Trần Nghiệp người này tâm không ở triều dã, công danh và lợi lộc cũng bình thường. Theo đuổi của hắn chẳng qua là cầu tiên vấn đạo hư vô mờ mịt, sẽ không có ảnh hưởng gì đến kế lớn của vương gia.”
“Muốn đối phó với dạng người như vậy, nói khó cũng khó, nhưng không phải hoàn toàn không có biện pháp.”
Triệu vương nghe vậy, cảm thấy có đạo lý, hơi yên tâm.
“Như vậy, Gia Cát tiên sinh cho rằng bổn vương nên khởi binh khi nào?”
“Việc này trọng đại, cần cực kỳ thận trọng, hiện giờ mọi sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông, vương gia vẫn chờ tin tức truyền đến đi!”
Triệu vương nghe vậy, gật đầu…
Đến buổi chiều.
Triệu vương mặc áo giáp vào, chuẩn bị đi trại lính.
Triệu vương cho rằng Trần Nghiệp đi hoàng cung ám sát, ít nhất cũng cần một khoảng thời gian.
Không ngờ hắn mới vừa đi ra cửa thì Trần Nghiệp đã trở lại…
“Bùm!”
Trần Nghiệp từ trên trời giáng xuống, trực tiếp rơi xuống trước mặt Triệu vương.
Trong tay hắn còn xác theo một thanh niên tóc tai bù xù và một cái bọc.
Nhìn thấy Trần Nghiệp trở về, đầu tiên Triệu vương kinh hãi, vội vàng giả bộ nhiệt tình hỏi: “Tiên sinh đã trở lại? Có gặp khó khăn gì không?”
Lại nhìn thấy trong tay Trần Nghiệp xách theo một người, mở miệng hỏi: “Vị này là ai?”
Nhìn dáng vẻ của Triệu vương, Trần Nghiệp nhướn mày: “Không phải ta kêu ngươi mau chóng khởi binh tạo phản sao? Ngươi còn đang lề mề cái gì?”
“Này…”
Triệu vương hơi điếng người.
Trần Nghiệp hừ lạnh một tiếng, ném cái bọc trong tay lên trên đất.
Một cái đầu.
Lăn ra từ bên trong.
Đầu người này có vẻ tuổi không nhỏ, khuôn mặt già nua, hơn nữa chết không nhắm mắt, nhưng đôi ánh mắt mở to kia lại có khí thế khó hiểu, cho dù đã chết vẫn có thể kinh sợ lòng người.
Giống như chết không phải là một người mà là một mãnh thú.
“Tên này chắc là đại cung phụng gì kia mà ngươi nói đúng không?”
Trần Nghiệp thản nhiên hỏi.
Triệu vương chấn động, lập tức nhìn lại đầu người, sau đó càng thêm giật mình.
Hắn lớn lên trong hoàng cung từ nhỏ, đương nhiên quen biết với vị đại cung phụng trong cung kia.
Ngày trước, ở trong mắt Triệu vương, đại cung phụng kia giống như thần tiên trong loài người.
Kể cả phụ hoàng của hắn đều không dám chậm trễ chút nào.
Mà giờ phút này, nhìn cái đầu của đại cung phụng lăn đến dưới chân mình, dính đầy tro bụi…
Tương phản vĩ đại khiến Triệu vương đờ đẫn hồi lâu.
Sau đó, Trần Nghiệp lại đẩy thanh niên đang hôn mê trong tay về phía Triệu Kiền.
“Hoàng cung đã bị ta hủy đi, tiện thể bắt cả hoàng đế đến đây cho ngươi, hiện giờ ngươi lập tức khởi binh tạo phản, làm ít công to, rốt cuộc không có lực cản… Ta cho ngươi thời gian bảy ngày, nếu như bảy ngày sau ngươi còn không lên vị trí kia, ta sẽ đổi lại người hợp tác.”
Bỏ lại câu này, Trần Nghiệp xoay người rời đi, lưu lại Triệu vương vẫn còn trong khiếp sợ cho đến khi Trần Nghiệp đi xa.
Có vệ binh nhắc nhở: “Vương gia…”
Triệu vương lấy lại tinh thần, lập tức đi về phía thanh niên đang hôn mê trên mặt đất.
Lúc hắn vén tóc của thanh niên ra, nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, sắc mặt thay đổi.
Là người hoàng gia, Triệu vương không có khả năng không biết điệt tử ruột của mình, thiên tử hiện giờ.
Nhưng mà thanh niên trước mắt với dáng vẻ chật vật này, nào có một chút gì uy phong của quân lâm thiên hạ?
“Này…”
Triệu vương đều không biết nên nói cái gì nữa.
Hắn căn bản không thể tưởng tượng được, mới thời gian chưa đến nửa ngày, Trần Nghiệp không chỉ lấy được đầu của đại cung phụng, còn bắt sống cả hoàng đế.
Nơi đây cách kinh thành chừng trên ngàn dặm đường!
Dựa theo cước lực của người cổ đại, kể cả cưỡi ngựa cũng cần thời gian một tháng, hành vi của Trần Nghiệp nhanh chóng như thế khiến cho Triệu vương thoáng như nằm mơ.
Đáng sợ hơn là Trần Nghiệp còn nói, hắn hủy cả Hạn cung…
Trong hoàng cung phần lớn cao thủ, chỉ riêng những cao thủ đại nội này thôi đã có thể kinh sợ thiên hạ, cho dù bốn đại tông sư tề tụ cũng không dám nói có thể tiêu diệt nhiều cao thủ như vậy.
Càng huống hồ còn có tồn tại của một đại cung phụng.
Đại cung phụng này có thực lực sâu không lường được, không hề thua kém gì đại tông sư thành danh đã lâu kia, chẳng qua bình thường ở trong hoàng cung tương đối ít nổi danh, cho nên trên giang hồ thanh danh không lộ mà thôi.
Triệu vương cẩn thận tính toán chiến tích lần này của Trần Nghiệp, không nhịn được hoảng sợ trong lòng! Ngàn dặm bất ngờ đánh tới, giết đại cung phụng, hủy hoàng cung, còn bắt sống Hạn đế… mà chỉ dùng thời gian ngắn ngủi chưa đến nửa ngày.
Đáng sợ… đáng sợ!
Triệu vương bị kinh hãi ra một thân mồ hôi lạnh.
Hắn đã không thể tưởng tượng được Trần Nghiệp rốt cuộc là thực lực gì?
Thấy Triệu vương bị dọa sợ.
Vào thời khắc mấu chốt vẫn là Gia Cát tiên sinh kia phát huy tác dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận