Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 986. Thiếu nữ như trang giấy trắng!

Chương 986. Thiếu nữ như trang giấy trắng!
Trong hoa viên Triệu Linh Nhi đang ngồi xích đu một cách ung dung tự tại, mỗi ngày cô ta đều khá nhàn rỗi, chỉ cần hoàn thành bài học thuật pháp mà bà ngoại sắp xếp, thời gian còn lại cô ta muốn chơi gì thì chơi cái đó.
Thật ra loại ngày tháng này thi thoảng sống cũng rất tự tại, nhưng nếu thật sự ngày nào cũng sống như vậy chắc chắn sẽ vô cùng nhàm chán.
Cũng may mà Triệu Linh Nhi lòng dạ đơn thuần, suy nghĩ đơn giản mới có thể ngoan ngoãn ở trên Tiên Linh đảo nhiều năm như thế.
Lúc này, đột nhiên trong hoa viên có một bóng người xông vào cũng thu hút sự chú ý của Triệu Linh Nhi. Mới đầu cô ta cho rằng là kẻ địch tới cửa, nhưng đợi khi cô ta nhìn rõ diện mạo của người tới, vẻ phòng bị trên gương mặt xinh đẹp lập tức biến thành kinh ngạc.
“Tiêu Dao ca ca!” Triệu Linh Nhi mừng rỡ vội vàng chạy về phía Trần Nghiệp: “Cuối cùng ngươi cũng tới thăm Linh Nhi rồi.”
Trần Nghiệp nhìn thiếu nữ chạy một mạch về phía mình, cho dù đã sớm xem trên tivi rồi nhưng vẫn không nhịn được mà cảm thán dung mạo của thiếu nữ này.
Làn da của Triệu Linh Nhi nõn nà, cổ thiên nga, hàm răng trắng tinh, mắt phượng mày ngài, tươi cười xinh đẹp, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ trông mong. Ngũ quan của cô ta cũng không tính là vô cùng tinh xảo, nếu tách riêng ra thậm chí cũng không tính là xuất sắc nhưng tổ hợp lại, lại mang tới cho người cảm giác rất đẹp đẽ!
Cộng thêm khí chất hơn người của nàng ta… Có thể nói Tiên Kiếm có thể trở thành một tác phẩm kinh điển thật sự không thể không có công của Triệu Linh Nhi.
“Cô nương, ngươi nhận lầm người rồi.” Trần Nghiệp đáp.
Tuy rằng hắn dùng gương mặt của Lý Tiêu Dao nhưng hắn cũng không muốn hoàn toàn mạo danh thân phận của Lý Tiêu Dao. Vì hắn còn muốn thử xem có thể kích hoạt được nhiệm vụ từ trên người Lý tiêu Dao hay không.
Triệu Linh Nhi lập tức ngây người. Cô ta ngẩng đầu nhìn gương mặt quen thuộc đó, ngạc nhiên hỏi: “Tiêu Dao ca ca, ngươi không nhớ Linh Nhi sao?”
“Cô nương, ngươi thật sự nhận lầm người rồi, ta không phải Tiêu Dao gì đó.”
Vừa nghe được lời này, nước mắt của Triệu Linh Nhi chỉ chực rơi xuống. Cô ta không chịu từ bỏ, nói với Trần Nghiệp: “Tiêu Dao ca ca, ta dẫn ngươi đi xem vài thứ, đợi ngươi xem xong sẽ nhớ ra ta thôi.”
Triệu Linh Nhi dẫn trước một bước đi về hướng nào đó. Đi được vài bước thấy Trần Nghiệp không đi theo, cô ta giục: “Tiêu Dao ca ca, mau lên.”
“Tới đây.”
Trần Nghiệp lặng lẽ đi theo.
Lúc này trong lòng hắn có hơi nghi ngờ.
Không phải hệ thống nói tìm được nhân vật mấu chốt thì có thể kích hoạt nhiệm vụ sao?
Vậy tại sao bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì?
Lẽ nào Triệu Linh Nhi không phải nhân vật mấu chốt?
Thế này không phải nói đùa sao?
Cốt truyện Tiên Kiếm 1 được triển khai xung quanh em gái này cơ mà!
Một lúc sau, Triệu Linh Nhi dẫn Trần Nghiệp tới bên một đại thụ, trên cây treo rất nhiều túi.
“Tiêu Dao ca ca, trong mấy cái túi này đều là ký ức trưởng thành mấy năm này của Linh Nhi, bên trong còn có ngươi nữa! Đợi ngươi đọc xong ngươi có thể nhớ ra ta.” Triệu Linh Nhi nói xong bắt đầu mở từng cái túi một ra.
Trong mỗi cái túi lại có một bong bóng bay lên, mà trong bong bóng thì lại là những hình ảnh sống động, giống như đang xem phim ấy.
Thuật pháp thần kỳ quá!
Đôi mắt của Trần Nghiệp sáng ngời, cảm thấy thuật pháp này rất không tồi.
Sau đó hắn nghiêm túc đọc mấy hình ảnh này. Toàn bộ những hình ảnh đều là giai đoạn trưởng thành trong mấy năm nay của Triệu Linh Nhi, có khóc có cười, có vui vẻ có buồn bã, phần nhiều vẫn là nỗi nhớ của Triệu Linh Nhi dành cho Lý Tiêu Dao.
Trong cốt truyện nguyên tác, Lý Tiêu Dao trúng bẫy của Bái Nguyệt giáo tới Tiên Linh đảo một lòng chỉ muốn cầu được linh dược về cứu thím, hoàn toàn không có lòng nào xem mấy thứ này với Triệu Linh Nhi, cho nên còn chưa xem xong đã lộ ra bộ dáng mất kiên nhẫn khiến Triệu Linh Nhi vô cùng đau lòng.
Đương nhiên Trần Nghiệp sẽ không làm như vậy.
Mục tiêu bây giờ của hắn là kích hoạt nhiệm vụ từ trên người Triệu Linh Nhi cho nên rất đủ kiên nhẫn.
Thẳng cho đến khi xem xong toàn bộ bong bóng, lúc này Trần Nghiệp mới quay đầu nhìn thiếu nữ bên cạnh.
“Tiêu Dao ca ca, sao vậy? Nhớ ra Linh Nhi chưa?” Triệu Linh Nhi hỏi với vẻ chờ mong.
Trần Nghiệp vẫn lắc đầu như cũ: “Xin lỗi, cô nương, tthật sự không phải Tiêu Dao…”
“Không thể nào!” Triệu Linh Nhi lập tức bật khóc, nước mắt lã chã rơi: “Tiêu Dao ca ca, sao ngươi có thể quên Linh Nhi được?”
Trần Nghiệp có hơi cạn lời.
Suy nghĩ trong lòng hắn là: Lẽ nào thật sự phải sắm vai Lý Tiêu Dao thì nhiệm vụ mới kích hoạt được sao?
“Đúng rồi, bà ngoại!” Triệu Linh Nhi vẫn không chịu từ bỏ như cũ: “Tiêu Dao ca ca, ngươi cùng ta đi gặp bà ngoại đi, gặp bà ngoại ngươi sẽ biết Linh Nhi không nói dối.”
Vừa dứt lời, Triệu Linh Nhi đã trực tiếp nắm tay Trần Nghiệp định kéo hắn đi vào trong sơn trang…
Cô gái này từ nhỏ lớn lên ở Tiên Linh đảo, chưa từng tiếp xúc với xã hội bên ngoài, giống như một trang giấy trắng hoàn toàn không biết câu nói nam nữ thụ thụ bất tương thân đó.
Trần Nghiệp cũng không giãy ra, mặc cho Triệu Linh Nhi nắm tay mình.
Cũng đúng lúc này, trong đầu hắn cuối cùng cũng xuất hiện nhắc nhở nhiệm vụ:
[Xin chú ý: Bạn đã tiếp xúc với mục tiêu mấu chốt, kích hoạt nhiệm vụ mới…]
[Nhiệm vụ: Thay đổi vận mệnh của Triệu Linh Nhi.]
[Thời gian nhiệm vụ: Một năm.]
[Nhắc nhở: Bạn có thể tiếp tục tiếp xúc với các mục tiêu mấu chốt khác để nhận nhiệm vụ mới…]
[Chú ý: Trong thế giới nhiệm vụ lần này phải hoàn thành ít nhất một nhiệm vụ, nếu toàn bộ nhiệm vụ đều thất bại, hậu quả: Xóa sổ.]
Nghe được nhắc nhở trong đầu, Trần Nghiệp có hơi ngây người.
Hắn nhìn Triệu Linh Nhi đang nắm tay mình, cuối cùng cũng hiểu muốn kích hoạt nhiệm vụ cần phải tiếp xúc cơ thể với nhân vật quan trọng mới được.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của hắn hơi khó hiểu.
Hắn biết cốt truyện, càng biết ai là nhân vật quan trọng nên yêu cầu này không làm khó được hắn.
Nhưng Adam thì sao?
Adam cũng không biết ai mới là nhân vật mấu chốt. Lẽ nào muốn người này đụng chạm vào từng người một chắc?
Người ta sẽ coi hắn ta thành biến thái hoặc lưu manh sao?

Dưới sự dẫn đường của Triệu Linh Nhi, Trần Nghiệp tiến vào trong sơn trang.
“Bà ngoại, bà ngoại…” Triệu Linh nhi vừa đi vừa gọi, cuối cùng cũng tìm được bà ngoại mình trong một đình viện.
Bà ngoại là một người phụ nữ trung niên có khí chất ung dung, trên mặt mang theo nụ cười hiền từ.
“Linh Nhi, chuyện gì mà vội vội vàng vàng như thế…”
Còn chưa nói xong bà ngoại đã nhìn thấy Trần Nghiệp đi theo phía sau Triệu Linh Nhi, bà ta lập tức trừng to mắt sau đó vội vàng quỳ xuống trước mặt Trần Nghiệp: “Ân công! Cuối cùng ta cũng gặp được ngươi rồi.”
Giọng điệu của bà ngoại vô cùng kích động, nhưng vẻ mặt của Trần Nghiệp lại rất bình tĩnh, hắn đã từng xem phim đương nhiên cũng biết sẽ xảy ra một màn này.
Có điều, kịch vẫn phải diễn tiếp. “Xin hãy mau đứng dậy… ngươi nhận lầm người ròi, ta không phải ân công của ngươi.”
Nghe được lười này bà ngoại sững sờ, nhìn Trần Nghiệp với vẻ ngạc nhiên: “Ân công, sao lại nói vậy?”
Triệu Linh Nhi ở một bên nói trong sự đau lòng: “Bà ngoại, Tiêu Dao ca ca thậm chí còn không nhớ cả Linh Nhi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận