Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1139. Phương lão ma đánh cược mạng sống!

Chương 1139. Phương lão ma đánh cược mạng sống!
Phương Hàm nghiêm túc giảng giải quá trình nuôi ngựa của mình.
Mà Trần Nghiệp lại nghe một cách lơ đãng.
Hắn bảo Phương Hàm kể cho mình nghe quá trình chăm ngựa thực ra chỉ vì để tìm cơ hội để ở riêng với nhau mà thôi.
Lúc này thấy xung quanh hoàn toàn yên tĩnh Trần Nghiệp mới mở miệng nói: “Không tệ không tệ, ngươi đúng là nhân tài đấy Phương Hàm!”
Nghe thấy thế Phương Hàm khiêm tốn đáp: “Đại nhân quá khen rồi, kinh nghiệm chăm sóc ngựa này cũng đều do những người khác chỉ dạy lại cho ta.”
Đột nhiên Trần Nghiệp lại nói: “Ta là đệ tử chân truyền của Hóa Vũ Môn, có một ngọn núi riêng, giờ trên núi còn thiếu người nuôi dưỡng linh thú, Phương Hàm, không biết ngươi có nguyện ý theo ta về Hóa Vũ Môn, giúp ta nuôi dưỡng linh thú không?”
Thật ra ban đầu Trần Nghiệp có ý định giết chết Phương Hàm.
Nếu giải quyết đứa con của số mệnh thì số điểm Luân Hồi đạt được chắc chắn sẽ là một con số không tưởng nổi.
Chẳng qua ý đồ này chưa kịp nảy mầm đã bị Trần Nghiệp đánh nát.
Hắn có thể nhận Phương Hàm về rồi dạy dỗ, sau đó không ngừng vặt lông dê!
Lập tức giết đối phương chẳng khác nào mổ gà lấy trứng.
Ngoài ra Phương Hàm còn là đứa con của số mệnh, là khí linh của cánh cửa Vĩnh Sinh.
Nếu Trần Nghiệp thật sự ra tay giết chết Phương Hàm thì chắc chắn sẽ bị sức mạnh của thế giới phản phệ, vô cùng nguy hiểm!
Dù sao thì thế giới này có rất nhiều đại năng có thể giết chết Trần Nghiệp.
Vậy nên Trần Nghiệp mới thay đổi ý định.
Thấy Trần Nghiệp nói thế Phương Hàm cứ ngây ra, sững sờ không biết nên làm gì.
“Đại nhân, ngài muốn ta cùng ngài tới Hóa Vũ Môn để nuôi dưỡng linh thú ư?”
Phương Hàm kích động hỏi lại.
Đương nhiên hắn biết Hóa Vũ Môn là nơi nào.
Đây chính là môn phái tiên đạo trong truyền thuyết, là tồn tại hàng đầu trong thế giới này.
Hoàng đế của vương triều Đại Ly trong mắt các cao nhân Hóa Vũ Môn còn chẳng bằng một con chó.
Chẳng phải Phương gia có được ngày hôm nay cũng bởi vì từng có một vị tổ tiên trở thành đệ tử nội môn của Hóa Vũ Môn đấy ư?
“Thế nhưng... ta đã bán mình cho Phương gia, nếu không có giấy bán thân thì cả đời này ta chỉ có thể ở đây chăm ngựa.”
“Không có vấn đề gì, nếu ta mở miệng thì gia chủ Phương gia sẽ nể mặt, trả lại giấy bán thân của ngươi thôi.”
Thấy Trần Nghiệp nói thế Phương Hàm vô cùng kích động.
Thế nhưng hắn rất nhanh tỉnh táo lại, vội hỏi: “Đại nhân, trong Phương gia có rất nhiều nô tài chăm ngựa như ta, không biết vì sao ngài lại nhìn trúng ta?”
Thấy hắn hỏi thế trong lòng Trần Nghiệp không khỏi thầm tán thưởng: Không hổ là Phương lão ma chuyên diễn sâu.
Sự lãnh tĩnh và tỉnh táo này quả thật khác hẳn với người bình thường.
Nếu là nô tài khác khi nghe thấy thế e rằng đã mừng phát điên rồi.
Nhưng Phương Hàm thì lại tỉnh táo để hỏi lại điểm quan trọng.
“Ngươi có thể hỏi câu này chứng tỏ bản thân cũng là kẻ thông minh đấy!”
Trần Nghiệp cười nói: “Nếu ta không nhìn lầm thì ngươi cũng biết chút ít công phu, hẳn là do học trộm võ công của Phương gia phải không?”
Phương Hàm nghe thế thì sợ đến chết điếng.
Nô bộc như hắn mà học trộm võ công của gia chủ sẽ chỉ có một con đường chết.
“Yên tâm, ta sẽ không nói chuyện đó ra làm gì, cũng chẳng lấy nó để uy hiếp ngươi đâu, ngươi giờ chỉ là tiểu nhân vật mà thôi, chẳng đáng để ta lãng phí thời gian tới uy hiếp!”
Trần Nghiệp thản nhiên nói.
Nghe thấy thế Phương Hàm không hề tức giận mà ngược lại còn thầm tán đồng.
Quả thật đối phương là đệ tử chân truyền của Hóa Vũ Môn, là nhân vật tựa như thần tiên.
Mà hắn chỉ là nô tài nuôi ngựa, chỉ e trong mắt người ta hắn cũng chẳng khác gì con kiến cả.
“Sở dĩ ta nhìn trúng ngươi vì từ trên người ngươi ta thấy được hình bóng mình khi xưa.”
Trần Nghiệp cười nói: “Ta trước đây cũng là khí tử bị gia tộc vứt bỏ, bị đưa tới một mạch khoáng đào mỏ, cả ngày bận bịu tới không thở nổi, sống cuộc đời không thấy ngài mai!”
“Có điều ta không cam lòng sống mãi như vậy, thế nên lúc người khác nghỉ ngơi ta lại liều mạng khổ luyện, sau mấy năm cuối cùng cũng đột phá cảnh giới Tiên Thiên, trở thành đệ tử ngoại môn của Hóa Vũ Môn...”
“Từ khi đó ta mới biết, số mệnh của một người là thứ có thể thay đổi!”
“Trong ánh mắt ngươi ta cũng nhìn thấy sự không cam, thế nên ta định cho ngươi một cơ hội thay đổi vận mệnh, còn lại phải xem ngươi có dám hay không thôi.”
Nghe những lời này xong trong lòng Phương Hàm không khỏi chấn động.
Hắn không ngờ vị đại nhân vật mà gia chủ cũng phải nịnh nọt này lại có quá khứ như thế.
Sau đó Phương Hàm chỉ suy nghĩ một lát rồi cắn răng nói: “Đa tạ đại nhân đã coi trọng, Phương Hàm nguyện dốc sức khuyển mã vì đại nhân, từ nay về sau mạng ta là của đại nhân.”
Hắn biết quyết định này của mình chẳng khác nào một ván cược.
Nếu người trước mắt là ma đầu ăn thịt người thì sợ rằng hắn sẽ chết rất thảm.
Có điều Phương Hàm cảm thấy giờ mình chỉ là kẻ hai bàn tay trắng, tới mạng sống cũng thuộc về Phương gia, còn chẳng bằng liều mình đánh cược một phen.
Bởi vì hắn không cam lòng cả đời chỉ làm nô tài chăm ngựa như thế này...
Sau khi đạt được mục đích Trần Nghiệp liền rời khỏi chuồng ngựa để tới hoa viên ngắm hoa mai mùa Đông.
Mà Phương Hàm vẫn đứng ở chỗ cũ, biểu tỉnh như chưa tỉnh mộng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận