Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện
Chương 847. Doctor Strange!
“Trần, ngươi về rồi?” Trong điện thoại truyền tới giọng nói của Natasha.
Trần Nghiệp cười đáp: “Tin tức của ngươi thật nhanh nhạy, ta về còn chưa đến mười phút đâu!”
Natasha giả bộ nghe không hiểu ý tứ trong giọng điệu của hắn, hỏi: “Phiền phức của Thor đã giải quyết xong rồi sao?”
“Xong rồi, đáng tiếc không có phần thưởng!”
Nghe được đáp án này, gương mặt xinh đẹp của Natasha có hơi nghiêm túc.
Tuy rằng cô ta không hiểu nhiều về Thor nhưng cũng biết nơi mà hắn ta sinh ra tên là thần vực!
Chủ nhân của thần vực đã từng chinh phục cửu giới, khỏi cần nghĩ cũng biết nhân vật như vậy cho dù là ở trong vũ trụ cũng là đại lão cấp bá chủ!
Phiền phức có thể khiến Thor cảm thấy khó giải quyết chắc chắn không phải phiền phức nhỏ.
Cô ta nhớ khi Thor tới đây tìm mình có nói tên của kẻ địch là… nữ thần chết chóc. Bất cứ nhân vật nào dính đến “thần” đều không phải nhân vật nhỏ.
Trần Nghiệp có thể đánh bại nữ thần chết chóc và giải quyết phiền phức cho Thor còn không đủ chứng minh thực lực của hắn hay sao?
Điều quan trọng nhất là thuộc hạ phụ trách giám sát biệt thự truyền tin về cho cô ta nói Trần Nghiệp không trở về tay không. Trên tay hắn còn có một cô gái đang hôn mê, cách ăn mặc rõ ràng không giống người địa cầu. Ngược lại phong cách ăn vận rất tương tự với Thor.
Hơn nữa trên người còn có vết tích chiến đấu vô cùng rõ ràng… điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ rất có khả năng Trần Nghiệp đã bắt nữ thần chết chóc đó làm tù binh, hơn nữa còn dẫn cô ta về Trái Đất!
Mà vừa rồi thuộc hạ lại truyền tin mới cho Natasha, đó chính là cô gái bị nghi ngờ là “nữ thần chết chóc” đó đã đi ra khỏi biệt thự của Trần Nghiệp.
Natasha có được tin tức này cực kỳ hoảng sợ. Kẻ địch mà ngay cả Thor cũng không làm được gì lại được Trần Nghiệp thả ở địa cầu làm loạn, rất dễ dàng xảy ra đại loạn!
Cô ta cũng không hiểu rõ hắn tính thế nào nữa.
Cho nên sau khi nghĩ ngợi một lúc mới gọi điện thoại qua hỏi.
“Trần, người của ta nói với ta đã nhìn thấy một người Asgard rời khỏi nhà ngươi…”
Natasha cân nhắc giọng điệu, hỏi: “Người phụ nữ đó có phải là kẻ địch trong miệng Thor, nữ thần chết chóc không?”
“Đúng!” Trần Nghiệp không hề che giấu.
Natasha ở đầu bên kia điện thoại nghe vậy lại nhíu đôi mày xinh đẹp.
“Trần, ngươi không cảm thấy dẫn loại người này về địa cầu vô cùng nguy hiểm sao? Hơn nữa… hình như ngươi còn cho cô ta tự do?”
“Yên tâm, có ta ở đây, cô ta không dám làm trò mờ ám gì ở địa cầu đâu.” Tuy trong giọng điệu của hắn lộ ra sự tự tin cực mạnh nhưng Natasha vẫn có hơi lo lắng.
“Trần, cô ta có thể mang tới phiền phức cho Thor chứng tỏ cô ta chắc chắn không phải một người an phận… có lẽ ngươi nên trông chừng cô ta đi? Ít nhất đảm bảo cô ta ở trong phạm vi tầm nhìn của ngươi!”
“Ngươi đang dạy ta làm việc sao?” Giọng điệu của Trần Nghiệp có hơi bất mãn.
Natasha nghe ra được vẻ mất kiên nhẫn của hắn cũng giật mình, vội vàng nói: “Trần, đừng hiểu lầm, ta chỉ đang đưa ra một đệ nghị.”
“Được rồi, ta biết rồi.” Trần Nghiệp chẳng muốn giải thích thêm mà trực tiếp cúp máy.
Hắn có thể hiểu được sự lo lắng của Natasha nhưng giải thích vẫn hoàn giải thích. Với địa vị của hắn hiện tại không có khả năng chiều hết tất cả mọi người.
Thực lực mới chính là địa vị lớn nhất!
Sau khi cúp máy, hắn cầm viên đá Không Gian trong tay mình. Hắn dùng viên đá Không Gian cũng không phải chỉ mới một lần nên xem như khá quen thuộc.
Chỉ thấy suy nghĩ của hắn vừa nổi lên, sau người đã xuất hiện một con đường u ám bao lấy hắn, sau đó biến mất không thấy nữa…
Ngay sau đó, hắn xuất hiện ở Kamar-Taj, đi tới trước một ngôi miếu nhỏ không bắt mắt đó một cách thành thạo, sau đó gõ cửa.
Tiếp đó cánh cửa bị mở ra, lộ ra một gương mặt béo phúc hậu.
Là Vương!
Nhìn thấy Trần Nghiệp, Vương vội vàng nói: “Ngài Trần, ngươi tới rồi, mời vào!”
Trần Nghiệp vừa đi vào cửa lớn vừa hỏi: “Vương, Stephen đang ở đây sao?”
“Hắn đang ở Sanctum Sanctorum, ta đưa ngươi qua đó.”
“Được.”
Vương đi trước hắn, mở ra một con đường màu vàng thông đến một đại sảnh của Sanctum Sanctorum.
Trần Nghiệp vừa bước vào đã nghe thấy trên lầu hai vang lên một giọng nam trầm thấp: “Vương, ngươi dẫn ai tới thế?”
Vương đáp: “Là ngài Trần.”
Ánh mắt của Trần Nghiệp nhìn lên lầu hai, thấy Doctor Strange mặc áo choàng đang đứng ở đó từ trên cao nhìn xuống.
Trông thấy Trần Nghiệp, Doctor Strange lập tức bay xuống, hắn ta bay giống như đang trôi, vô cùng tự nhiên. Đương nhiên không phải do Doctor Strange có năng lực bay mà là cái áo choàng đó của hắn ta.
Khi hắn ta đáp xuống trước mặt Trần Nghiệp, đầu tiên là quan sát Trần Nghiệp từ trên xuống dưới trước, rồi nói với vẻ hơi ngạc nhiên: “Không ngờ khách quý trong miệng thầy lại là một người phương Đông?”
“Sao thế? Ngươi có thành kiến với người phương Đông sao?” Trần Nghiệp hỏi.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Vương cũng hơi khó coi. Hắn ta cũng là người phương Đông.
“Không không không…”
Doctor Strange vội vàng giải thích: “Ta cũng không có ý đó, trên thực tế Vương là bạn tốt nhất của ta.”
Sắc mặt của Vương lập tức dễ coi hơn rất nhiều.
Trần Nghiệp cũng không nói thêm gì nữa. Hắn đã từng đọc cốt truyện nguyên tác đương nhiên biết Doctor Strange là người thế nào.
Trước khi tiếp xúc với ma pháp, Stephen quả thật là một tên khốn ích kỷ và tự đại, nhưng sau khi được Cổ Nhất dạy dỗ, hắn ta đã thay da đổi thịt, từ thực lực đến nhân cách đều có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
“Vậy ngài Trần, không biết ngươi tới nơi này có chuyện gì mà ta có thể giúp đỡ chăng?” Thái độ của Doctor Strange rất khách sáo.
Đây là vì trước khi pháp sư Cổ Nhất đi đã nói với hắn ta chuyện của Trần Nghiệp, hơn nữa còn dặn dò hắn ta nhất định phải dành thái độ tôn trọng với Trần Nghiệp!
Đối với pháp sư Cổ Nhất, Doctor Strange vô cùng tin tưởng. Vị giáo viên đã dạy vỡ lòng ma pháp cho hắn ta cũng là ân nhân mang tới sinh mệnh thứ hai cho hắn ta!
“Quả thật có chuyện.”
Trần Nghiệp vừa cười vừa đáp: “Stephen, nếu như ngươi bằng lòng giúp chắc chắn có thể giúp được.”
“Ngươi biết ta?” Doctor Strange hỏi.
“Đương nhiên, lần trước khi ta tới gặp pháp sư Cổ Nhất, bà ấy đã khen ngươi không dứt miệng.”
Lời này khiến Doctor Strange sau khi nghe được lại có hơi thương cảm.
“Vậy ngài Trần, rốt cuộc có chuyện gì cần ta giúp?”
“Có hai chuyện.”
Trần Nghiệp đáp: “Ta vừa từ Asgard trở về, hơn nữa còn dẫn cả trưởng công chúa của Asgard về theo, cô ta là người vô cùng hoang dã, ta lo lắng cô ta sẽ làm loạn ở Trái Đất, hy vọng ngươi có thể dùng viên đá Thời Gian nhìn tương lai của cô ta.”
“Không thành vấn đề!” Doctor Strange nói làm là làm, lập tức ngồi xếp bằng bày ra tư thế thi pháp, sử dụng viên đá Thời Gian…
Bạn cần đăng nhập để bình luận