Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 859. Chuyện lớn! Tai họa của nhà họ Tống!

Chương 859. Chuyện lớn! Tai họa của nhà họ Tống!
Bốn rưỡi sáng, không gian Luân Hồi.
Một người trẻ tuổi tới bên dưới bảng xếp hạng cao thủ toàn cầu. Đây là thói quen của hắn ta, cứ tầm này mỗi ngày hắn ta đều tới nơi này nhìn xem những siêu cao thủ trên bảng xếp hạng đó có sự thay đổi hay không.
Hiển nhiên người xếp hạng nhất chính là đại lão Tu La, cấp S!
Người xếp thứ hai lại là Adam, cũng là cấp S.
Nhìn đến đây, đột nhiên người trẻ tuổi sững sờ.
“Hửm? Sao vị Gấu Bắc Cực đó lại đến hạng ba rồi? Đại lão Xuy Tuyết đâu?”
Người trẻ tuổi vội vàng tìm kiếm trên bảng xếp hạng.
Thứ tư, không phải…
Thứ năm, cũng không phải…
Thứ sáu lại càng không phải…
Tìm một vòng, thẳng đến khi người trẻ tuổi nhìn hết một lượt bảng xếp hạng nhưng vẫn không tìm thấy tên của Mộ Dung Xuy Tuyết.
“Đã có chuyện gì xảy ra rồi? Thực lực tổng hợp của đại lão Mộ Dung Xuy Tuyết không phải ở hạng ba sao? Cao thủ mạnh như vậy không có khả năng đột nhiên rớt bảng.”
“Lẽ nào là…”
Người trẻ tuổi ý thức được gì đó đột nhiên trừng to hai mắt. Sau đó, hắn ta lập tức mở danh bạ liên lạc lên, tìm được bạn tốt còn đang hoạt động gửi một lời mời gọi video.
Đợi người bạn tốt ở bên đó nối máy, người trẻ tuổi vội vàng kêu to: “Quỷ Hỏa, xảy ra chuyện lớn rồi, mau tới bảng cao thủ toàn cầu gần tháp Luân Hồi!”
Sau một lúc, các bạn tốt của người trẻ tuổi đều tới dưới bảng cao thủ toàn cầu.
“Quỷ Hồ, xảy ra chuyện lớn gì mà kích động như vậy?”
“Các ngươi mau nhìn bảng xếp hạng đi, tên của đại lão Mộ Dung Xuy Tuyết không thấy nữa rồi!”
Mọi người vội vàng nhìn bảng xếp hạng, quả thật không tìm thấy tên của Mộ Dung Xuy Tuyết đâu.
“Không thể nào, tuy rằng đại lão Tu La vùng lên khiến xếp hạng của đại lão Xuy Tuyết rớt xuống một bậc, nhưng đại lão Mộ Dung vẫn xếp thứ ba, sao có khả năng đột nhiên bị dồn xuống chứ.”
“Đúng đó! Dễ bị dồn xuống lắm, chỉ có một vị cuối cùng…”
“Các ngươi nói xem, liệu có phải… đại lão Mộ Dung đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi không?”
“Chỉ có nguyên nhân này thôi, bằng không không có cách nào giải thích được tại sao đại lão Mộ Dung không còn trên bảng!”
“Đậu má! Mộ Dung Xuy Tuyết chết trong phó bản rồi? Vậy, vậy là sắp xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Quả thật xảy ra chuyện lớn rồi, cô ấy chính là nhân vật anh hùng của quốc gia chúng ta!”
“May mà đại lão Tu La đã vùng dậy, bằng không tình hình quốc tế sẽ thay đổi vì chuyện này mất…”
“Chuyện lớn! Mau! Thông báo cho những người khác qua đây xem.”
Chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi đã có vô số Luân Hồi giả tới dưới bảng xếp hạng cao thủ toàn cầu và biết chuyện tên của Mộ Dung Xuy Tuyết biến mất.
Trong lúc nhất thời, giới Luân Hồi chấn động!
Vô số Luân Hồi giả có được tin tức người nào cũng vô cùng khiếp sợ, thậm chí có không ít người ủ rũ đau lòng, buồn phiền khóc òa lên vì Mộ Dung Xuy Tuyết.
Đừng thấy Tu La đã vùng lên, có Tu La trấn áp cho dù Mộ Dung Xuy Tuyết ngã xuống thì Trung Quốc cũng sẽ không xảy ra hỗn loạn. Nhưng trong lòng vô số người, chỗ dựa chân chính của bọn họ vẫn là Mộ Dung Xuy Tuyết.
Năm đó Adam cường thế vùng dậy, đế quốc Mỹ ỷ vào chuyện này để hô mưa gọi gió khiến người Trung Quốc hoảng sợ trong lòng, chính Mộ Dung Xuy Tuyết đã giúp Luân Hồi giả Trung Quốc gánh áp lực.
Trong lòng rất nhiều Luân Hồi giả, Mộ Dung Xuy Tuyết là anh hùng danh xứng với thực.
Mà thời gian vùng dậy của Tu La vẫn quá ngắn. Trong khoảng thời gian ngắn mọi người vẫn chưa thể thay đổi quan niệm và thói quen ngày trước.
Lúc này nghe được tin dữ, không ít Luân Hồi giả đều vô cùng khó chịu trong lòng.
Bốn giờ năm mươi chín phút sáng, giờ này phần lớn người đều đang ngủ thế nhưng nhà họ Tống ở thủ đô lại là một đêm mất ngủ.
Toàn bộ người nhà họ Tống đều đang đợi, sắc mặt của người nào cũng vô cùng nặng nề khiến bầu không khí trong phòng khách cũng áp lực theo.
Cuối cùng gần đến năm giờ, căn phòng thuộc về Mộ Dung Xuy Tuyết lại không hề có chút động tĩnh nào.
Sắc mặt của người nhà họ Tống đều thay đổi, đồng loạt nhìn về phía ông cụ Tống ở ghế chủ vị. Ông cụ chống hai tay lên gậy, ngồi thẳng trên ghế thái sư. Đối với ánh mắt của con cháu, ông cụ cũng không hề có bất cứ phản ứng gì mà chỉ nhắm hai mắt lại như thể đang ngủ.
Mọi người biết ý của ông cụ, không người nào nói gì mà ở bên cùng đợi. Nhưng có không ít người đã lặng lẽ rơi nước mắt.
Mọi người cũng không phải kẻ ngốc, cũng biết rõ ràng quy tắc của không gian Luân Hồi. Nếu đã qua năm giờ người vẫn chưa về vậy cũng không còn hy vọng gì nữa.
Cứ như vậy lại qua mười phút, cuối cùng ông cụ cũng mở hai mắt ra, không biết có phải ảo giác hay không mà có không ít con cháu của nhà họ Tống cảm thấy đôi mắt vốn có tinh thần và sáng ngời của ông cụ ngày trước, đột nhiên biến thành đục ngầu hơn rất nhiều, ngay cả mái tóc cũng bạc đi vài phần.
“Ôi!” Ông cụ thở dài nặng nề, sau đó ánh mắt nhìn về phía đám con cháu.
“Thằng cả.”
Một người trung niên nghe thấy tiếng gọi của ông cụ, vội vàng đứng ra: “Cha, cha có chuyện gì cần dặn dò sao ạ?”
Ông cụ chậm rãi đáp: “Tuổi của con cũng không nhỏ nữa, ngày mai đi trình đơn xin từ chức, nghỉ hưu trước thời hạn đi!”
Người trung niên cũng chính là bác cả của Tống Lăng Dung nghe được lời này, vẻ đau khổ trong mắt lại càng thêm vài phần.
Đương nhiên hắn ta hiểu cha kêu mình từ chức khỏi vị trí cao chính là người khôn giữ mình, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng cháu gái của hắn ta là Tống Lăng Dung quả thật chính là trụ cột của nhà họ Tống.
Bây giờ cô đã ngã xuống, có thể tưởng tượng ra được phe đối địch trước kia chắc chắn sẽ khởi xướng báo thù nhà họ Tống. Mà quyền lực ở vị trí của hắn ta quá lớn, là chỗ mà vô số người nhòm ngó.
Năm đó hắn ta có thể ngồi lên vị trí này đã rất có tranh chấp. Đây là chức vụ mượn sức của Tống Lăng Dung mà ngồi lên, đè ép những tiếng nói không cùng ý kiến đó.
Nếu Tống Lăng Dung đã không còn, hắn ta còn không đi nữa cũng không phải là chuyện tốt, còn không bằng thoái vị từ trước, ít nhất có thể giữ lại thể diện.
“Cha, con biết rồi ạ!”
Ông cụ hơi gật đầu, lại nhìn về phía đứa con trai thứ hai: “Con cũng thế, làm người giữ quyền thứ hai rồi cũng nên biết đủ! Đừng nghĩ này nghĩ kia!”
Chú hai nghe thế vốn muốn phản bác, gần đây đơn vị mà hắn ta ở có một đống người vi phạm kỷ luật bị bắt, vị trí lớn nhất đang để trống dẫn đến sự tranh chấp của không ít người.
Người chiến thắng lớn nhất là chú hai của Tống Lăng Dung, vì chú hai vốn chính là người cầm quyền thứ hai, lại có Tống Lăng Dung làm chỗ dựa, hắn ta muốn tiến lên một bước cũng là lý đương nhiên.
Phía trên cũng đang cân nhắc về hắn ta. Nói không chừng thông báo bổ nhiệm sẽ lập tức gửi xuống.
Bây giờ ông cụ kêu hắn ta đừng tranh nữa, đương nhiên chú hai có hơi không cam lòng rồi.
Hắn ta cảm thấy cho dù không có Tống Lăng Dung, với thực lực của hắn ta cũng đủ để làm công việc của người đứng đầu.
Nhưng nhìn sắc mặt của ông cụ, cuối cùng hắn ta vẫn không dám phản bác.
“Con biết rồi ạ!”
Sắc mặt của đám người nhà họ Tống có mặt ở đây đều rất đau khổ. Bọn họ đều biết sắp xếp như vậy của ông cụ là từ giã sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang để bảo vệ nhà họ Tống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận