Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1018. Tiêu Dao, đại ca ngươi quá mạnh! (2)

Chương 1018. Tiêu Dao, đại ca ngươi quá mạnh! (2)
“Đó chính là đại ca ruột của ta, ngươi đừng hòng châm ngòi ly gián!”
“Hai người các ngươi đủ rồi đó!” Trần Nghiệp nói: “Bây giờ chúng ta là đồng đội, đừng có hở tí là lại cãi nhau.”
Triệu Linh Nhi bảo: “Tiểu Bạch ca ca, nếu Thổ Linh Châu đã tới tay vậy chúng ta cũng rời khỏi nơi này đi thôi, ở lại đây cứ cảm thấy không thoải mái cho lắm!”
Giải quyết xong Xích Quỷ Vương, Thổ Linh Châu cũng tự động xuất hiện.
“Đúng đúng đúng, chúng ta mau đi thôi!” Phật châu Tiểu Thạch Đầu cũng nói theo.
Trần Nghiệp gật đầu, vung tay một cái, tất cả mọi người đều cùng hắn bay lên trời cao.
Rời khỏi nơi âm u đó, ánh mặt trời lại rọi lên người lập tức khiến mọi người cảm thấy ấm áp.
“Oa! Lần đầu tiên cảm thấy hóa ra mặt trời chiếu lên người cũng dễ chịu như thế đấy!” Lâm Nguyệt Như nói.
Ánh mắt của Trần Nghiệp thì lại nhìn về phía tha ma, sau đó bảo: “Âm khí ở nơi này quá nặng, sớm muộn gì cũng sẽ tiếp tục sinh ra những tà vật khác, không thể giữ lại!”
Vừa dứt lời, trên ngón tay của Trần Nghiệp xuất hiện một quang cầu màu trắng, hắn thuận tay búng một cái, quang cầu màu trắng giống như quả bom rơi vào trong bãi tha ma.
Ngay sau đó…
“Ầm ầm!”
Giống như một tên lửa xuyên lục địa nổ tung, toàn bộ bãi tha ma biến mất khỏi mặt đất, để lại một cái hố sâu không thấy đáy!
Thấy Trần Nghiệp tùy tiện ra một đòn lại có thể tạo thành sự phá hoại khủng khiếp như thế, Tiểu Thạch Đầu và Lưu Tấn Nguyên đều sợ vãi tè.
Cho dù Lâm Nguyệt Như và Lý Tiêu Dao đã từng chứng kiến Trần Nghiệp phát uy nhưng vẫn nghẹn họng nhìn trân trối như cũ.
Quá mạnh!
Lâm Nguyệt Như thậm chí còn nghi ngờ nếu thần tiên trên trời hạ phàm có thể đánh lại được Tiểu Bạch ca không?
Hai mắt Lý Tiêu Dao thì lại sáng rực, sùng bái vị đại ca này của hắn đến cực điểm.
“Chủ nhân, chủ nhân, xin ngươi nhất định phải nhận ta, cho ta theo ngươi tu hành.” Phật châu Tiểu Thạch Đầu đột nhiên cầu xin Trần Nghiệp.
Thật sự thì thực lực mà hắn thể hiện ra quá mạnh, khiến Tiểu Thạch Đầu nảy sinh lòng ỷ lại.
Trần Nghiệp hơi sững sờ, nghĩ ngợi một chút rồi đáp: “Ngươi theo ta không thích hợp, dứt khoát nhận Tiêu Dao làm chủ nhân đi! Tiêu Dao chính là huynh đệ của ta, thiên phú của hắn không yếu hơn ta, chỉ cần hắn chịu nghiêm túc tu hành vậy cũng không phải không có khả năng vượt qua ta.”
Trong cốt truyện nguyên tác, Tiểu Thạch Đầu đi theo Triệu Linh Nhi, nhưng Trần Nghiệp cảm thấy bộ dáng hóa hình của Tiểu Thạch Đầu quá hèn hạ, không muốn để hắn ta tiếp tục theo Triệu Linh Nhi nên đẩy sang cho Lý Tiêu Dao.
Lý Tiêu Dao nghe thế, trên mặt lộ ra vẻ tự hào. Tiểu Thạch Đầu nghĩ ngợi một chút, quyết định nghe theo kiến nghị của Trần Nghiệp, nói với Lý Tiêu Dao: “Vậy, Tiêu Dao thí chủ, sau này ta sẽ đi theo ngươi.”
“Được! Sau này ngươi cứ theo tu hành bên cạnh ta đi!” Lý Tiêu Dao vui vẻ nói: “Gọi tiếng chủ nhân nghe coi nào!”
Hắn ta cũng không hề có một chút lòng bài xích nào đối với việc thu phục một Phật châu thành tinh.
“Chủ nhân!” Tiểu Thạch Đầu ngoan ngoãn gọi.
Lý Tiêu Dao lập tức cười hài lòng.
Lâm Nguyệt Như khinh thường bộ dáng đắc ý của hắn ta, mở iệng hỏi Trần Nghiệp: “Tiểu Bạch ca, tiếp theo chúng ta đi đâu?”
“Đi tìm viên linh châu thứ hai: Lôi Linh Châu.”
Triệu Linh Nhi hỏi “Tiểu Bạch ca ca, ngươi có biết tung tích của Lôi Linh Châu không?” Trần Nghiệp nở nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Lưu Tấn Nguyên.
“Lôi Linh Châu ở gần nhà Tấn Nguyên.” Lưu Tấn Nguyên sững sờ, hắn cũng không biết chuyện này.
Ngay khi Trần Nghiệp đang định dẫn mọi người tới nhà Lưu Tấn Nguyên thì trên mặt đất đột nhiên vang lên một tiếng gọi trong trẻo: “Công chúa! Công chúa!”
Ánh mắt của mọi người đều nhìn xuống mặt đất, chỉ thấy một thiếu nũ mặc trang phục Miêu tộc đang đứng trên một ngọn cây cao, vẫy tay với bên này.
“Chị dâu, người này gọi ngươi là công chúa? Ngươi biết người đó không?” Lý Tiêu Dao hỏi.
Triệu Linh Nhi nhìn thiếu nữ đó, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, đáp: “Không nhớ ra.”
“Không sao, ta gọi cô ta tới hỏi là biết ngay thôi.” Trần Nghiệp nói xong lại vung tay một cái, thiếu nữ Miêu tộc trên cây đó cũng bay lên tới trước mặt mọi người nhờ niệm lực của hắn khống chế.
Thiếu nữ chính là A Nô!
Cô ta nhận sự ủy thác của Bái Nguyệt giáo chủ tới đây tìm công chúa Triệu Linh Nhi.
Mới đầu bị niệm lực của Trần Nghiệp khống chế, A Nô còn hơi hoảng loạn, nhưng tim của cô gái này rất lớn, rất nhanh đã hào hứng hẳn lên.
Đợi tới trước mặt mọi người, không để bọn họ kịp mở miệng, A No đã nói với Triệu Linh Nhi: “Công chúa, ta tìm ngươi cũng thật vất vả quá! Mau về nước Nam Chiếu với ta đi!”
“Này!” Lý Tiêu Dao quát hỏi: “Ngươi là ai hả?”
Triệu Linh Nhi cũng nhìn A Nô với vẻ mặt nghi ngờ.
A Nô thấy thế, vội đáp: “Công chúa, ngươi không nhớ ta sao? Ta chính là A Nô này! Lúc nhỏ chúng ta thường chơi chung, ta còn thắt dây cho ngươi nữa mà.”
Nói xong, A Nô giật ngón áp út, lập tức, ngón áp út của Triệu Linh Nhi cũng hơi nhúc nhích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận