Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1015. Bãi tha ma, Xích Quỷ Vương!

Chương 1015. Bãi tha ma, Xích Quỷ Vương!
“Thí chủ, Phật môn là chốn thanh tịnh, xin hãy giữ tự trọng!” Phương trượng giả còn đang làm bộ làm tịch.
Trần Nghiệp lắc đầu, trực tiếp khởi động niệm lực khống chế hắn ta, ném ra ngoài đại điện, đồng thời một tiếng sét đánh từ trời giáng xuống, trực tiếp bổ xuống bên cạnh phương trượng giả, dọa phương trượng giả sợ hãi kêu oai oái.
“Còn muốn giả bộ tiếp thì lần sau tia sét này sẽ rơi lên người ngươi đấy.” Trần Nghiệp lạnh lùng bảo.
“Đừng giết ta, đừng giết ta, ta sai rồi...” Phương trượng giả sợ hãi vội vàng gật đầu, lớn tiếng kêu, hơn nữa còn hiện nguyên hình.
Là bộ dáng một tiểu hòa thương!
Những hòa thượng khác thấy thế đều sợ chạy mất dép.
Mọi người cũng không quan tâm người khác mà nháo nhào chạy ra bên ngoài, bao vây tiểu hòa thượng giả mạo phương trượng.
Triệu Linh Nhi hỏi: “Tại sao lại giả mạo cao tăng?”
Lý Tiêu Dao nổi giận đùng đùng nói: “Đồ yêu tinh nhà ngươi còn muốn lừa ta làm hòa thượng nữa à?”
“Không phải ta lừa các ngươi.” Tiểu hòa thượng đáp: “Ta chỉ đang giúp người làm niềm vui thôi mà.”
“Giúp người làm niềm vui? Ngươi gọi cái này là giúp người làm niềm vui á?” Lý Tieu Dao hừ lạnh, nói: “Ta thấy ngươi thèm đòn thì có.”
Lâm Nguyệt Như lại quát: “Rốt cuộc ngươi là yêu quái gì?”
Tiểu hòa thượng đáp: “Ta vốn là chuỗi hạt trong tay Đạt Ma, được Đạt Ma sư tổ điểm hóa, đã tu luyện được chín trăm chín mươi chín năm rồi.”
“Vậy tại sao ngươi phải dùng pháp thuật hại người, ép người xuất gia làm hòa thượng?” Triệu Linh Nhi hỏi.
“Trong kinh Phật nói.” Tiểu hòa thượng bảo: “Phổ độ chúng sinh, người người đều có Phật tính...”
“Nói vớ vẩn!” Lý Tiêu Dao chửi ầm lên: “Có gì mà phải nói với yêu tinh này, để ta tiêu diệt hắn!”
“Đừng giết ta, đừng giết ta mà...” Tiểu hòa thượng lại bị dọa sợ vội quỳ xuống cầu xin.
Triệu Linh Nhi: “Tiêu Dao, trước đừng kích động như vậy.”
Tuy rằng Lý Tiêu Dao không sợ cô ta nhưng đây là chị dâu của hắn, vẫn phải nể mặt một chút.”
Trần Nghiệp hỏi: “Tiểu hòa thượng, chắc ngươi biết Xích Quỷ Vương đang ở đâu chứ?”
“Biết, biết.” Tiểu hòa thượng gật đầu lia lại, nói liền một hơi: “Xích Quỷ Vương đang ở trong nhà một tướng quân ở trấn Hắc Thủy, là hắn ở phía sau thao túng tướng quân xương khô đi hút máu người phàm để tăng đạo hạnh của mình, mấy người bị hút máu đó cuối cùng đều sẽ biến thành cương thi.”
Lâm Nguyệt Như: “Ra là vậy.”
Lưu Tấn Nguyên vẫn luôn hiểu lý lẽ cũng tức giận nói: “Yêu nghiệt như thế thật đúng là tội nghiệt nặng nề.”
Lý Tiêu Dao cũng quát: “Mau dẫn chúng ta đi!”
Tiểu hòa thượng vội vàng đứng ra, nhưng lại không vội đi. Ánh mắt của hắn ta lén nhìn về phía Trần Nghiệp, đột nhiên nói: “Vị thí chủ này có thể luyện thành lôi pháp chắc chắn là cao nhân đắc đạo, xin hãy thu nhận ta và làm chủ nhận của ta.”
Tiểu hòa thượng nói xong lắc mình biến mất, trực tiếp biến thành một viên Phật châu.
Trần Nghiệp hơi sững sờ!
Trong cốt truyện nguyên tác, cuối cùng tiểu hòa thượng nhận Triệu Linh Nhi làm chủ nhân cơ mà, nhưng bây giờ lại muốn nhận hắn làm chủ nhân.
“Bớt phí lời đi, không ngoan ngoãn dẫn đường thì ta cho ngươi tan thành cho bụi.” Trần Nghiệp lạnh lùng nói.
Tiểu hòa thượng sợ hãi trốn vào trong Phật châu: “Ta dẫn đường ngay đây.”
Nói xong, hắn ta bay về một hướng.
Trần Nghiệp vung tay dẫn mọi người đi theo.
Trên đường, Triệu Linh Nhi không nhịn được mà bảo: “Tiểu Bạch ca ca, tuy rằng tiểu hòa thượng này ép người làm hòa thượng nhưng cũng không hại đến tính mạng ai, huống chi hắn còn được Đạt Ma sư tổ điểm hóa, trên người có Phật tính, vừa rồi ngươi đối xử với hắn như vậy có phải hơi...”
Trần Nghiệp mỉm cười, đáp: “Linh Nhi, ngươi cũng đừng bị vẻ ngoài của hắn lừa, người này cũng không đơn giản đâu!”
Lời này Trần Nghiệp cũng không nói lung tung.
Trong bản trò chơi [Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyền], đại BOSS màn cuối ác độc chính là do hòa thượng trước mặt này biến thành. Hắn ta vạch ra rất nhiều âm mưu chơi toàn bộ người trong thiên hạ quay vòng vòng. Nếu không phải Vương Tiểu Hổ dưới cơ duyên xảo hợp phát hiện ra mấy âm mưu này thì chỉ sợ người này đã có thể hoàn thành chuyện mà Bái Nguyệt chưa thể hoàn thành rồi!
Tuy rằng bàn về thực lực, hắn ta không bằng Bái Nguyệt, nhưng bàn về trí tuệ thì chắc chắn vượt xa Bái Nguyệt.
“Hả?” Nghe thấy Trần Nghiệp nói như vậy, ánh mắt của Triệu Linh Nhi nhìn về phái Phật châu cũng trở nên cảnh giác hơn.
Đối với Trần Nghiệp, đương nhiên cô ta luôn tin tưởng vô điều kiện rồi. Nếu hắn đã nói tiểu hòa thượng này không đơn giản vậy chắc chắn không đơn giản thật.
...
Tốc độ bay của mọi người rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của Phật châu, chỉ dùng mười mấy phút đã tới nơi: một bãi tha ma vô cùng hoang vắng.
Đến đây, đột nhiên Phật châu trở nên sợ hãi, không dám tiến lên nữa.
“Chính... chính là chỗ này.” Mọi người nhìn xuống bên dưới chỉ thấy sương mù dày đặc che phủ toàn bộ cảnh sắc bên dưới mặt đất, hoàn toàn không nhìn rõ có gì.
“Sương mù lớn như thế chẳng thấy được gì cả.” Lâm Nguyệt Như nói.
Lý Tiêu Dao nhìn về phía Phật châu: “Này, tiểu hòa thượng, hình như ngươi rất sợ thì phải?”
Trong Phật châu truyền ra tiếng của tiểu hòa thượng: “Xích Quỷ vương vô cùng đáng sợ, nó... nó là vô địch, ta từng thấy rất nhiều cao nhân muốn hàng yêu trừ ma đều chết trong tay nó rồi, hay là chúng ta vẫn nên đi đi?”
“Chậc! Tới cũng tới rồi, lúc này còn muốn chúng ta đi á? Ngươi cũng quá coi thường chúng ta rồi đấy.”
Lý Tiêu Dao hừ lạnh một tiếng, nói: “Còn nữa, có đại ca ta ở đây, yêu ma quỷ quái gì cũng chết hết cả thôi!”
Trần Nghiệp chẳng muốn nhiều lời như thế, chỉ bảo: “Chúng ta xuống dưới thôi!”
Hắn khống chế tất cả mọi người đáp xuống bãi tha ma. “Yêu khí ở đây quá nặng!”
Vừa đáp xuống đất, Lâm Nguyệt Như đã nói với vẻ nặng nề.
Lý Tiêu Dao sửa lại: “Là thi khí, đồ ngu ạ!”
Lâm Nguyệt Như lập tức xù lông nhím: “Ngươi nói ai ngu? Dựa vào cái gì ngươi nói là thi khí thì nó là thi khí? Ta cứ nói nó là yêu khí đấy.”
Nhìn thấy hai người lại cãi nhau, Lưu Tấn Nguyên đau đầu bảo: “Em họ Nguyệt Như, sư phụ Tiêu Dao, đại địch ở trước mặt, các ngươi có thể đừng cãi nhau nữa được không?”
Lý Tiêu Dao thích cách xưng hô của Lưu Tấn Nguyên với mình, cười khà khà, đáp: “Tấn Nguyên đồ nhi nói đúng đấy, thân là trưởng bối đúng là không nên chấp nhặt với tiểu bối.”
Lúc này Lâm Nguyệt Như mới phản ứng lại, cách gọi của Lưu Tấn Nguyên rõ ràng đẩy cô ta thấp xuống một hàng.
“Lưu Tấn Nguyên, nếu ngươi còn nhận hắn làm sư phụ vậy đừng nhận ta làm em họ nữa!”
“Cái này...” Lưu Tấn Nguyên sững sờ.
Có thế nào hắn ta cũng không ngờ chỉ khuyên can một câu lại dụ lửa lên người mình...
Triệu Linh Nhi có hơi nhức đầu với mấy người không đáng tin này, dứt khoát không quan tâm nữa, thấy Trần Nghiệp định ra tay xua thi khí xung quanh, cô ta cười bảo: “Tiểu Bạch ca ca, cứ giao lại cho ta đi!”
Nói xong, cô ta thi triển pháp thuật xua tan toàn bộ thi khí ở xung quanh.
Trần Nghiệp khen ngợi: “Linh Nhi, gần đây pháp lực của ngươi tăng vọt lên nhiều rồi đấy.”
“Ta cũng không biết tại sao gần đây cứ cảm thấy trong đầu tự động xuất hiện một vài pháp thuật nữa.”
Triệu Linh Nhi nghĩ ngợi rồi bảo: “Cứ như trời sinh ta đã biết mấy thứ này rồi vậy.”
Vừa nghe được lời này, Trần Nghiệp cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ có thể nói không hổ là hậu nhân của Nữ Oa, có thiên phú dị bẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận