Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 927. Vua quỷ giới tự tìm đường chết!

Chương 927. Vua quỷ giới tự tìm đường chết!
Tuy rằng Dabura là một cao thủ nhưng người này rõ ràng không có phong phạm của cao thủ.
Sau khi ánh mắt nhìn chằm chằm vào Krillin, hắn ta trực tiếp phun một ngụm nước miếng về phía đó.
Tốc độ của người này cực nhanh, liên tiếp phun nước miếng với tốc độ cao giống như phi tiêu.
Krillin nào biết Dabura còn biết loại thủ đoạn đê tiện như vậy, hoàn toàn không kịp tránh, bị nước miếng bắn trúng.
“Á! Tởm thế!” Hắn ta vừa lau nước miếng trên mặt, vừa cảm thấy ghê tởm vô cùng.
Kaioshin đột nhiên thay đổi sắc mặt, kêu: “Hỏng rồi, là nước miếng của Dabura!”
Krillin hỏi: “Nước miếng của hắn làm sao? Có độc sao?”
Không đợi Kaioshin Shin trả lời, Krillin đã cảm giác được có hơi không đúng. Hắn ta phát hiện ra cơ thể mình đang nhanh chóng trở nên cứng ngắc, thậm chí chỗ bị nước miếng bắn trúng đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng hóa đá.
“Á! Ta bị làm sao thế này?” Krillin không ngừng kêu thảm, ra sức giãy dụa nhưng lại không làm nên trò trống gì được.
Rất nhanh hắn ta đã biến thành một pho tượng đá. Tượng đá thậm chí còn giữ nguyên nét mặt sợ hãi, sống động như thật.
“Krillin!” Son Goku kêu to một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ.
Krillin tế trời, sức mạnh vô biên!
Son Goku dưới trạng thái giận dữ trực tiếp biến thân thành siêu Saiyan lao vào chiến đấu với Dabura.
Nhưng Dabura hoàn toàn không có hứng thú dây dưa với hắn ta.
Mệnh lệnh của Babidi giao cho hắn ta là dụ ba người Saiyan gồm Son Gohan, Vegeta và Son Goku vào trong căn cứ, cống hiến năng lượng, từ đó đánh thức Manji Buu.
Cho nên mục tiêu bay giờ của hắn ta chính là giết những người khác để chọc giận đám người Son Goku.
Sau khi Krillin biến thành đá, Dabura tìm mục tiêu tiếp theo, hắn ta nhìn chằm chằm vào Videl và Trần Nghiệp.
Vì Videl vẫn luôn ở bên cạnh Trần Nghiệp, mà Trần Nghiệp thì lại đứng xem trò từ đầu đến đuôi, còn không có dự định ra tay.
“Vút!”
Trong không trung, Dabura dùng một đòn đánh lùi Son Goku, dựa vào tốc độ kinh người của mình cắt đuôi Son Goku và Vegeta, trực tiếp lao về phía Trần Nghiệp và Videl.
“Á! Anh Trần Nghiệp, hắn qua chỗ chúng ta rồi kìa…” Videl rất sợ hãi nhưng lại không trốn, nắm đấm nhỏ siết chặt, bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Dabura thấy thế, trên mặt hiện ra nụ cười khinh bỉ. Sau đó hắn ta đẩy nhanh tốc độ lao về phía Videl.
“Videl, cẩn thận!” Gohan nôn nóng, vội vàng lao tới chặn Dabura, chiến đấu với hắn ta.
Chẳng qua, thực lực của hắn ta và Dabura chênh lệch quá lớn, bị Dabura dùng một quyền đánh bay…
Nếu không phải phù thủy Babidi chỉ rõ muốn giữ lai ba người Saiyan lại thì Dabura có thể dễ dàng làm thịt Son Gohan ngay bây giờ rồi.
Vất Son Gohan ra sau, Dabura tiếp tục lao về phía Trần Nghiệp và Videl, ngay khi sắp tiếp cận, hắn ta trực tiếp phun nước miếng về phía Videl.
“Vù!”
Nước miếng giống như đạn bay tới chỗ cô ta.
Videl sợ hãi mặt mày tái nhợt, lại phát hiện ra mình hoàn toàn không trốn được.
Đúng lúc này, một luồng sức mạnh vô hình đột nhiên xuất hiện cố định nước miếng của Dabura giữa không trung!
Videl sững sờ, Dabura cũng kinh ngạc.
Trần Nghiệp vẫn luôn xem trò cuối cùng cũng đứng ra.
“Vốn ta còn trông mong ngươi có thể mang tới chút niềm vui cơ đấy.”
Trần Nghiệp vỗ vai Videl, nhìn Dabura trong không trung, lạnh lùng nói: “Đáng tiếc ngươi mù mắt lại còn không vệ sinh như vậy nữa! Nếu ngươi đã muốn chết, vậy ta thành toàn cho ngươi!”
Dabura nghe vậy liền sửng sốt, sau đó lại như nghe được chuyện cười gì đó mà bật cười ha ha.
“Chỉ dựa vào ngươi?”
Theo quan điểm của hắn ta, khí tức trên người Trần Nghiệp là của một người bình thường, hoàn toàn không đáng để vào mắt.
“Ta ở ngay đây, xem ngươi giết chết ta thế nào!” Dabura khinh thường bảo.
Son Goku còn muốn lao tới tấn công Dabura nhưng lại bị Vegeta chặn lại.
“Kakarot, đừng nôn nóng, người này mạnh hơn tưởng nhiều!”
Những người khác thấy Trần Nghiệp định ra tay cũng rất tò mò, lặng lẽ ở bên cạnh quan sát, bao gồm cả Kaioshin!
Trần Nghiệp nhìn Dabura với ánh mắt lạnh lùng mà không nói gì cả, ngay sau đó, Dabura giữa không trung đột nhiên thay đổi sắc mặt, vội vàng tránh đi.
“Ầm!”
Tại vị trí mà hắn ta vừa mới đứng đó đột nhiên xuất hiện một vụ nổ, nếu không phải Dabura phản ứng nhanh thì lúc này đã nổ banh xác rồi.
Tuy rằng uy lực của đại bác không khí không đủ giết chết Dabura, nhưng bị một “phàm nhân” tấn công đối với hắn ta mà nói chính là một sự sỉ nhục.
Không thể không nói tốc độ của tên Dabura này quả thật vô cùng nhanh, hơn nữa năng lực cảm giác cũng rất mạnh, chỉ trong nháy mắt đã tránh được đại bác không khí.
“Đây là thủ đoạn tấn công gì?” Dabura thầm kinh ngạc, sau đó nhìn xuống mặt đất nhưng trên mặt đất nào còn bóng dáng của Trần Nghiệp đâu nữa.
“Người đâu?” Dabura lại kinh ngạc, vội vàng tìm kiếm xung quanh.
Sau đó hắn ta phát hiện ra đám người Piccolo, Son Goku đều nhìn chằm chằm vào mình với vẻ ngạc nhiên, nói một cách chính xác thì đang nhìn ra sau lưng hắn ta.
Dabura hiểu ra gì đó lập tức như bị sét đánh, trên mặt lộ ra một vẻ kinh hoàng.
Nhân loại nhỏ bé này lại không biết từ khi nào tới phía sau hắn ta? Mà hắn ta thậm chí còn không cảm giác được chút nào?
Điều này chứng minh cái gì?
Chứng minh tốc độ mà hắn ta vẫn luôn tự hào lại chỉ là một trò cười ở trước mắt người ta!
Dabura không tin kỳ quái, hắn ta tung hoành vũ trụ này nhiều năm, xưa nay chưa từng thua người khác về mặt tốc độ.
“Vút!”
Dabura trực tiếp biến mất ngay tại chỗ không thấy đâu nữa, đợi khi hắn ta lại xuất hiện lần nữa đã ở ngay trên đỉnh núi cao, tốc độ di chuyển như vậy có thể nói là dịch chuyển tức thời.
Dabura đứng trên đỉnh núi từ trên cao nhìn xuống đám người, thấy mọi người lộ ra vẻ hoảng sợ về tốc độ của mình, vẻ mặt của hắn ta cuối cùng cũng hiện ra nụ cười.
Thế nhưng, Dabura còn chưa kịp hào hứng đã nghe thấy trên đỉnh đầu truyền tới một giọng nói: “Ngu ngốc, ngươi đang tấu hài đấy à?”
Nụ cười trên mặt Dabura lập tức cứng ngắc.
Hắn ta chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ trông thấy Trần Nghiệp đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn ta từ trên cao xuống.
Bị ánh mắt lạnh như băng của hắn nhìn chăm chăm, trên mặt Dabura cuối cùng cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
Cuối cùng hắn ta cũng hiểu, tốc độ của người trước mắt này đã vượt xa hắn ta, hơn nữa rõ ràng còn đang chơi đùa hắn ta!
Nghĩ đến mình đường đường là Quỷ Vương, lúc này lại bị một con người chơi đùa như vậy, sắc mặt của Dabura lập tức trở nên dữ tợn.
“Đồ khốn!” Dabura tức giận gầm lên một tiếng, trực tiếp lao vút lên trời, tung một đấm về phía Trần Nghiệp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận