Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện
Chương 1005. Đại ca, cứu ta!
Trên lôi đài, Lý Tiêu Dao và Lâm Nguyệt Như đánh đến khó phân thắng bại, dưới lôi đài, vô số người đều đang xem náo nhiệt.
“Tiêu Dao, cố lên!” Triệu Linh Nhi cũng vào góp vui, lớn tiếng cổ vũ.
Trần Nghiệp nở nụ cười, không hề để ý.
Nhưng sắc mặt của Lưu Tấn Nguyên bên cạnh hắn lại không dễ coi như vậy, thậm chí hắn ta còn hơi lo lắng Lâm Nguyệt Như sẽ thua Lý Tiêu Dao, cuối cùng thật sự gả cho Lý Tiêu Dao vậy hắn ta cũng chẳng còn chút hy vọng nào nữa rồi.
Dường như nhìn ra được sự lo lắng của Lưu Tấn Nguyên, Trần Nghiệp liếc mắt nhìn hắn ta, nói: “Lưu Tấn Nguyên, loại chuyện tình cảm này không có cách nào miễn cưỡng, Lâm Nguyệt Như không phù hợp với ngươi, tương lai ngươi sẽ có một mối nhân duyên khác.”
Nghe được lời này, Lưu Tấn Nguyên có hơi giận dữ, nhưng hắn ta được giáo dục rất tốt, trong lòng vẫn nhớ đến ân tình Trần Nghiệp đã cứu mình, cho nên dù giận vẫn không nói gì cả.
Triệu Linh Nhi dường như cũng nhận ra gì đó, đột nhiên hỏi: “Tiểu Bạch ca ca, lẽ nào nhân duyên của Tiêu Dao mà ngươi nói chính là đại tiểu thư Lâm gia sao?”
Trần Nghiệp không hề giấu diếm mà bảo: “Linh nhi, ngươi nhìn kỹ đi có cảm thấy hai người này rất xứng đôi không?”
Triệu Linh Nhi nghe thế cũng nghiêm túc nhìn hai người trên lôi đài rồi gật đầu khen: “Đúng thật, nam thanh nữ tú, đúng là rất xứng đôi!”
Nói đến khúc sau, Triệu Linh Nhi không nhịn được mà nở nụ cười.
Lưu Tấn Nguyên ở bên cạnh cũng không thể nhịn được nữa mà nói: “Ân công, tuy rằng lệnh đệ trông cũng đường hoàng nhưng nếu nói xứng với đại tiểu thư Lâm gia thì vẫn còn kém chút.”
Lời này đã coi là khách sáo rồi.
Trong mắt Lưu Tấn Nguyên, Lâm Nguyệt Như là người hoàn hảo, Lý Tiêu Dao còn lâu mới xứng được với cô ta.
Trần Nghiệp bật cười, không hề phản bác ý tứ của Lưu Tấn Nguyên. Hắn rất rõ một khi một người chui vào ngõ cụt, chỉ dựa vào lời nói rất khó khuyên được, chỉ có để hắn tự mình đâm vào vách tường mới có đường quay đầu thôi.
...
Lúc này, không biết Lâm Nguyệt Như sai sót hay là cố tình nhường Lý Tiêu Dao, tóm lại kết quả cuối cùng là Lý Tiêu Dao nhắm chuẩn cơ hội, thắng hiểm một chiêu, ép Lâm Nguyệt Như xuống khỏi lôi đài, chiến thắng trận so đấu này.
Lý Tiêu Dao đứng trên lôi đài bày ra một tạo hình siêu ngầu, vô cùng đắc ý hài lòng.
“Này! Ác nữ, lần này phục chưa hả?”
“Ngươi...” Lâm Nguyệt Như rất tức giận, muốn quay lại đánh thêm trận nữa.
Đáng tiếc dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của đám đông, cô ta không thể làm ra loại chuyện mất mặt lật lọng này được.
Bấy giờ, đột nhiên dưới lôi đài có vô số người mừng rỡ reo lên.
“Thiếu hiệp đánh thắng rồi, lấy cô ta đi! Lấy đại tiểu thư Lâm gia đi.”
“Đúng! Thiếu hiệp lấy cô ta đi.”
“Lấy cô ta...”
“Lấy cô ta...”
“Lấy cô ta...”
Sắc mặt của Lý Tiêu Dao lập tức thay đổi.
Hắn ta tạm thời vẫn chưa có hảo cảm gì với Lâm Nguyệt Như cả, lên lôi đài cũng chỉ là trút giận, lấy lại thể diện cho đàn ông, muốn dạy dõ Lâm Nguyệt Như mà thôi.
Ở trong mắt hắn ta Lâm Nguyệt Như là một ác nữ ngang ngược. Loại con gái này nếu như lấy về làm vợ ngày nào cũng đánh nhau với mình thì quả thật có hơi đáng sợ...
Cho nên, Lý Tiêu Dao hoàn toàn không muốn lấy Lâm Nguyệt Như.
Nhưng hắn ta đánh xong đến lúc này mới nhớ ra đây là luận võ kén rể, đánh thắng rồi phải lấy người ta. Lý Tiêu Dao lập tức vội vàng giải thích: “Không phải... các ngươi đừng hô vớ vẩn, ta cũng không muốn lấy cô ta, ta chỉ muốn lên dạy dỗ cô ta một trận...”
Tuy rằng giọng của Lý Tiêu Dao không nhỏ nhưng cũng không thể át được tiếng hô hào của vô số người. Lời của hắn ta rất nhanh đã bị nhấn chìm trong âm thanh của vô số người, ngay cả chút gợn sóng còn không gợi lên nổi.
Chỉ có Lâm Nguyệt Như ở gần lôi đài là nghe thấy, cô ta tức đến mức mặt mày xanh lét, hai mắt phun lửa, chỉ hận không thể giết chết Lý Tiêu Dao...
Lý Tiêu Dao thấy tình thế không ổn, lập tức quay người nhảy khỏi lôi đài, chuẩn bị chuồn mất.
Trên đài cao, Lâm Thiên Nam vất vả lắm mới trông mong được một đứa con rể mà mình hài lòng xuất hiện, làm sao có thể dễ dàng thả Lý Tiêu Dao đi được?
Mắt thấy Lý Tiêu Dao định chuồn đi, Lâm Thiên Nam đập bàn đứng dậy, thi triển khinh công chỉ trong nháy mắt đã tới trước mắt Lý Tiêu Dao chặn đường đi của hắn ta.
Không thể không nói một chiêu khinh công này của hắn ta vô cùng lợi hại.
Người xung quanh lập tức bị dọa sợ, nhao nhao ngậm miệng.
Lý Tiêu Dao cũng thay đổi sắc mặt.
“Tiểu tử, ngươi muốn đi đâu?” Lâm Thiên Nam nhìn Lý Tiêu Dao với ánh mắt bình tĩnh, trầm giọng hỏi.
Lý Tiêu Dao giải thích: “Lão gia tử, ta lên lôi đài cũng chỉ muốn cho ác nữ này một bài học chứ không định lấy cô ta!”
Lâm Nguyệt Như cũng không thể nào nhịn được nữa, rút kiếm ra quát: “Ta phải lấy ngươi!”
Lâm Thiên Nam duỗi tay ngăn Lam Nguyệt Như lại, sau đó hắn ta nhìn Lý Tiêu Dao: “Không muốn lấy con gái ta vậy tại sao ngươi lại lên lôi đài? Cố tình trêu ta sao?”
Nói đến đây, Lâm Thiên Nam hừ lạnh một tiếng: “Ở thành Tô Châu này vẫn chưa có người nào chơi đùa người của Lâm gia ta đâu.”
“Ta không có, ta chỉ...” Lý Tiêu Dao hoàn toàn không thể giải thích rõ ràng, chỉ muốn chuồn nhanh.
Điều không ngờ là Lâm Thiên Nam biết di hình hoán bộ, như ma quỷ trực tiếp xông tới trước mặt Lý Tiêu Dao, hơn nữa còn nhanh chóng ra tay ấn lên xương bả vai của hắn ta. Lập tức, cả người Lý Tiêu Dao tê rần, công lực bị phong bế, ngay cả nhúc nhích cũng khó khăn.
Dưới sự ép buộc, ánh mắt của hắn ta nhìn về phía Trần Nghiệp, cầu cứu: “Đại ca, cứu mạng!”
Ánh mắt của mọi người cũng nhìn về phía Trần Nghiệp.
Ngay khi trông thấy hắn và Lý Tiêu Dao gần như giống nhau như đúc, không ít người cảm thấy kinh ngạc.
Tướng mạo giống đến thế kia, chắc chắn là anh em ruột không nghi ngờ gì nữa rồi.
...
Trần Nghiệp có hơi bất đắc dĩ, vốn hắn chỉ đứng xem trò suốt toàn bộ quá trình, hoàn toàn không có ý định ra tay can thiệp vì hắn biết cốt truyện nguyên tác cũng biết Lý Tiêu Dao cũng sẽ không sao. Nhưng không ngờ dưới tình thế nguy cấp, Lý Tiêu Dao lại cầu cứu hắn.
Thân là đại ca của Lý Tiêu Dao... ít nhất là trên danh nghĩa, Trần Nghiệp cũng không tiện khoanh tay đứng nhìn.
“Lâm minh chủ, xin đừng làm hại tính mạng của huynh đệ.” Trần Nghiệp hô một tiếng mang tính tượng trưng chứ hoàn toàn không có ý định ra tay.
Lưu Tấn Nguyên cũng ở bên cạnh giới thiệu: “Chú, vị này chính là ân công mà ta đã nói lần trước.”
“Hả?” Lâm Thiên Nam nói: “Nể mặt ngươi cứu Tấn Nguyên ta có thể bỏ qua chuyện cũ, nhưng tiểu tử này đã phá hỏng buổi luận võ kén rể của Lâm gia ta, chuyện này nhất định phải cho ta một lời giải thích, nếu ngươi đã là đại ca của hắn vậy thì ngươi làm chủ thay hắn đi.”
Cách nói này cũng không bất ngờ gì.
Ở thời cổ đại, vốn chỉ có đại nghĩa huynh trưởng như cha, bằng không Lý Tiêu Dao cũng sẽ không vừa kính trọng vừa sợ Trần Nghiệp.
Trần Nghiệp nhìn vô số người vây xem náo nhiệt quanh đó, nói: “Lâm minh chủ, đây không phải chỗ nói chuyện, hay là chúng ta tìm một nơi yên tĩnh khác cùng ngồi xuống bàn bạc được không?”
Lời này vừa vặn đúng ý của Lâm Thiên Nam. Hắn ta cũng cảm thấy dưới ánh nhìn của quần chúng làm vậy có hơi mất mặt.
“Cũng được, đi tới Lâm Gia Bảo của ta đi!”
Cuối cùng, mọi người đi tới Lâm Gia Bảo.
Nhóm dân chúng thấy không còn náo nhiệt để xem đều thất vọng quay về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận