Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1040. Sự chênh lệch giữa bán thần và chân thần

Chương 1040. Sự chênh lệch giữa bán thần và chân thần
Vừa rồi là ai ra tay?
Lại là người nào nữa vậy?
Vậy mà chỉ dùng một đòn đã đánh bại chưởng môn Kiếm Thánh giống như thần linh trong mắt bọn họ. Mà bọn họ ngay cả kẻ địch ở đâu còn không biết…
Tâm trạng tuyệt vọng tràn ngập trong lòng những người may mắn còn sống sót.
Chỉ có Trần Nghiệp chạy tới nhìn thấy tất cả những chuyện này, ánh mắt hắn lập tức nhìn về phía đỉnh núi xa xăm, quả nhiên trông thấy bên cạnh một đại thụ trên đỉnh núi có hai bóng người.
Một người trong đó trên người không có lúc nào là không phóng ra khí tức đáng sợ, khiến người không có cách nào nhìn thẳng, đó chính là Đứa con của địa ngục từng có duyên gặp một lần!
Người còn lại thì Trần Nghiệp không biết. Chắc hẳn chính là Luân Hồi giả được Đứa con của địa ngục lén bồi dưỡng.
Tuy Trần Nghiệp không biết người này là ai nhưng cũng không khó đoán, chẳng qua chỉ là mấy vị cao thủ cấp A xếp hạng trước trên bảng xếp hạng mà thôi.
Chỉ có bọn họ mới có tiến độ đủ cao trong tháp Luân Hồi, mới có thể tới tầng ba mươi ba trong khoảng thời gian ngắn như thế.

Ngay khi ánh mắt của Trần Nghiệp liếc lên người Đứa con của địa ngục, Đứa con của địa ngục lập tức cảm giác được gì đó cũng nhìn về phía hắn, sau đó hắn ta nở nụ cười không rõ ý tứ.
Trần Nghiệp không lập tức đi tìm Đứa con của địa ngục ngay, ánh mắt hắn nhìn về phía đám người đang chạy nạn ở sườn núi.
Trong đám người chạy nạn, Lý Tiêu Dao đã hôn mê bất tỉnh, A Nô cũng như thế, chỉ có Lâm Nguyệt Như còn tỉnh táo đang ra sức kéo hai người chạy theo dòng người.
Trên người Lâm Nguyệt Như cũng có rất nhiều vết máu, thoạt nhìn bị thương rất nặng.
Sắc mặt của Trần Nghiệp lập tức u ám.
Tuy ba người này đều chỉ là mục tiêu nhiệm vụ của hắn nhưng trong khoảng thời gian ở chung, cho dù là Lý Tiêu Dao hay là Lâm Nguyệt Như đều coi hắn thành đại ca chân chính, tôn trọng hắn từ tận đáy lòng, trọng tình trọng nghĩa, vô cùng lễ phép với hắn, có món gì ngon cũng nghĩ đến hắn trước…
Thân là Luân Hồi giả, tuy Trần Nghiệp đã mài giũa ra tâm tính ích kỷ nhưng hắn cũng không phải người lòng dạ sắt đá. Lúc này nhìn thấy Lý Tiêu Dao và Lâm Nguyệt Như thảm như thế, lửa giận đã sớm bốc lên.
“Tiểu Bạch ca ca, ta nhìn thấy Tiêu Dao và Nguyệt Như rồi, hình như bọn họ bị thương rất nặng…”
Trần Nghiệp không nói gì mà dẫn Triệu Linh Nhi từ trời đáp xuống, trực tiếp xuất hiện trước mặt Lâm Nguyệt Như.
Lâm Nguyệt Như sững sờ, sau khi nhìn thấy người lập tức mừng rỡ: “Tiểu Bạch ca…”
Còn chưa nói xong cô gái này đã phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo nghiêng ngả.
“Tiểu Bạch ca, cứu Tiêu Dao…” Lâm Nguyệt Như khó khăn nói, ánh mắt nhìn về phía Lý Tiêu Dao tràn đầy vẻ lo lắng.
Triệu Linh Nhi vội vàng đi qua đỡ Lâm Nguyệt Như: “Nguyệt Như, đừng nói nữa, ngươi bị thương rất nặng, ta sẽ lập tức chữa trị cho ngươi!”
Trần Nghiệp nhìn Lý Tiêu Dao mặt mày trắng như tờ giấy và A Nô đã hôn mê bất tỉnh, Lâm Nguyệt Như thì bị thương nặng, và toàn bộ Thục Sơn hoang tàn trước mặt với sắc mặt vô cùng khó coi.
Hắn mới rời đi không lâu mà đã xảy ra chuyện như vậy rồi.
Điều quan trọng nhất là cho dù đối với hắn mà nói thì tình hình hiện tại cũng vô cùng khó giải quyết, vì bên cạnh còn có một ma quỷ đang nhìn chằm chằm như hổ đói rình mồi.
Để ý đến ánh mắt truyền tới trên đỉnh núi, sắc mặt của Trần Nghiệp đột nhiên bình tĩnh trở lại. Chẳng qua, hai nắm tay của hắn đều đang siết chặt lại.
Sau đó, Trần Nghiệp vung tay một cái, khởi động niệm lực túm Thục Sơn Kiếm Thánh đã mất một cánh tay và đại thương nguyên khí tới.
“Ngươi…” Thục Sơn Kiếm Thánh nhìn thấy Trần Nghiệp dường như muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.
Trần Nghiệp thản nhiên hỏi: “Lão già, còn sức không?”
“Không chết được!” Thục Sơn Kiếm Thánh ôm cánh tay mình, đứng dậy khỏi mặt đất.
“Vậy bảo vệ bọn họ cho tốt, tiếp theo cứ giao lại cho ta!”
Nghe được lời này của Trần Nghiệp, Thục Sơn Kiếm Thánh biết người trước mặt vô cùng mạnh mẽ, ngược lại cũng không từ chối mà chỉ nhắc nhở: “Cẩn thận, trong mấy tà ma ngoại vực này có cường giả vô cùng khủng khiếp!”
“Ta biết! Ta cũng muốn xem nếu ta của hiện tại dùng hết toàn bộ sức lực còn chênh lệch lớn bao nhiêu với chân thần nữa!”
Vừa dứt lời, khí thế mạnh mẽ trên người Trần Nghiệp nhanh chóng tăng vọt lên!
Triệu Linh Nhi đang dùng pháp lực trị thương cho Lâm Nguyệt Như, thân là hậu nhân của tộc Nữ Oa, Triệu Linh Nhi dường như trời sinh đã có rất nhiều pháp thuật thần kỳ. Chữa thương chỉ là một loại trong số đó mà thôi.
Vết thương chủ yếu của Lâm Nguyệt Như là một vết xuyên thủng ở phần bụng, đại khái là bị một vũ khí sắc bén nào đó đả thương, mất rất nhiều máu.
Cô gái này có thể kiên cường được đến hiện tại là do lực ý chí của cô ta đủ mạnh.
Nhưng cho dù là thế, trong ba người thật ra thương thế của Lâm Nguyệt Như vẫn nhẹ nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận