Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện
Chương 884. Thú vương tập kích!
“Thị trưởng…” Lý Mộng Điệp còn chưa nói xong đã bị cha mình ngắt lời.
“Đứa trẻ ngốc, đã đến mức này rồi không cần phải giữ nghiêm túc như vậy.” Cha Lý vừa cười vừa nói một câu, sau đó ánh mắt nhìn về phía Trần Nghiệp, mở miệng hỏi: “Vị này là?”
“Cha, hắn chính là viện trợ mà con mời tới đó.”
“Hả?”
Cha Lý hơi chấn động, lập tức hỏi: “Chàng trai, ngươi đại diện cho thế lực nào? Quân đội cách nơi này còn bao xa? Tuy rằng nói như vậy có hơi thất lễ nhưng ta vẫn hy vọng ngươi có thể kêu quân đội sau lưng ngươi tới đây nhanh nhất có thể, vì chúng ta chỉ còn lại nửa tiếng thôi!”
Trần Nghiệp nhún vai, chỉ đáp: “Sau lưng ta không có quân đội ngào hết, ngoại viện của các ngươi chỉ có một người, chính là ta!”
ha Lý sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ không dám tin, những cấp cao ở phía sau hắn ta cũng giống như thế. Có vài người nóng tính trực tiếp trách móc Lý Mộng Điệp: “Đội trưởng Lý, ngươi tìm được người này ở đâu vậy? Lời đùa này có thể nói lung tung được sao?”
Không thể trách người này tức giận như thế.
Chủ yếu là trong nhân loại trên thế giới này cũng không có sức mạnh siêu phàm xuất hiện. Cùng lắm cũng chỉ là thông qua một vài loại thuốc cường hóa để nâng cao thể năng mà thôi.
Giống như Lý Mộng Điệp đã từng tiêm thuốc cường hóa, nhưng biên độ tăng của thuốc cường hóa đối với con người có hạn, hoàn toàn không có khả năng khiến con người đạt đến mức độ đối phó được với hung thú.
Mà con người đối phó với hung thú chủ yếu vẫn là dựa vào hỏa lực mạnh mẽ, Lý Mộng Điệp nói mời tới ngoại viện đã khiến vô số người nhìn thấy hy vọng sống!
Nếu như thế lực ngoại viện sở hữu vũ khí hạt nhân, tuy không thể giết được thú vương nhưng khiến nó kinh sợ rút lui vẫn có hy vọng làm được.
Nhưng mọi người hoàn toàn không ngờ, cái gọi là ngoại viện này lại chỉ có một người thanh niên! Chỉ có đúng một người…
Một người có thể làm được gì? Còn không đủ nhét kẽ răng cho hung thú.
Con mẹ nó mời tới có phải ngoại viện đâu? Mà hoàn toàn chính là mời một tên thần kinh đến thì có!
Đối diện với lời chất vấn, Trần Nghiệp không nói gì mà chỉ giơ tay khởi động kỹ “liệt hỏa” của mình.
“Phừng!”
Ngọn lửa hừng hực lập tức bùng lên trên tay hắn, nhiệt độ của ngọn lửa rất khủng khiếp, trong nháy mắt đã khiến môi trường lạnh như băng trong hang động nóng hầm hập.
Chỉ trong vài giây, mọi người đang từ lạnh giá đã cảm thấy oi bức, nhìn vào ngọn lửa trên tay Trần Nghiệp tất cả bọn họ đều kinh ngạc!
Nếu không phải bọn họ có thể cảm giác được rõ ràng sức nóng của lửa cháy thì chắc chắn sẽ còn nghi ngờ có phải mình đã xuất hiện ảo giác hay không.
Bàn tay của người sao có thể tự cháy được?
Hơn nữa nhiệt độ của ngọn lửa này cũng cực kỳ khác thường!
Sao lại nóng đến thế?
Nhiệt độ trong hang động tăng lên, rất nhanh mọi người đã cảm thấy vô cùng khó chịu, lại thêm không khí nhanh chóng bị đốt cháy khiến một vài người thiếu dưỡng khí bắt đầu choáng váng.
Mắt thấy mọi người dần không chịu được, Lý Mộng Điệp vội vàng nói: “Ngài chủ nhóm, được rồi, xin hãy thu tay!”
Lúc này Trần Nghiệp mới hủy bỏ ngọn lửa, lộ ra bàn tay hoàn hảo không bị thương gì hết.
Trong hang động lại yên tĩnh.
Rất lâu sau, cha Lý mới kinh ngạc hỏi: “Vị… ngài đây là thần linh sao?”
“Ta có phải thần hay không không quan trọng!”
Trần Nghiệp lạnh lùng đáp: “Điều quan trọng là ta có thể giúp các ngươi đối phó vói thú vương!”
Nếu là trước đó Trần Nghiệp nói lời này sẽ chỉ bị coi thành đồ thần kinh.
Mà bây giờ tuy mọi người vẫn chưa quá tin Trần Nghiệp có thể đối phó được với thú vương như cũ nhưng tóm lại cũng đã nhìn thấy được một tia hy vọng.
“Ngài cần chúng ta phối hợp với ngài thế nào?” Cha Lý vội vàng hỏi.
“Các ngươi chỉ cần ngoan ngoãn trốn đi, đừng ra ngoài làm vướng chân ta là được!”
Nghe được lời này mọi người đều ngạc nhiên.
Sau hơn một tiếng, trên đỉnh núi bên ngoài, Trần Nghiệp ngồi một mình trên một tảng đá to đang nhắm mắt dưỡng thần, bên cạnh cách hắn không xa có vài chiếc máy bay không người lái bay tới. Những máy bay không người lái đó đều trang bị camera.
Trần Nghiệp biết người dưới lòng đất đang quay hắn nhưng hắn cũng không quan tâm nhiêu, ôm thái độ không sao cả.
Người dưới lòng đất phái ra vô số máy bay không người lái để quay phim, chẳng qua chỉ là muốn lập tức biết được kết quả trận chiến giữa hắn và hung thú.
Sự thật quả thật cũng là như vậy.
Lúc này trong thành phố ngầm số hai, trên đỉnh cao nhất có một màn chiếu to lớn, nội dung đang chiếu bên trong chính là hình ảnh máy bay không người lái quay được.
Vô số thị dân đều đang vây quanh bên dưới quan sát.
“Người trên đỉnh núi đó là ai vậy? Thoạt nhìn rất lạ mặt.”
“Nghe nói là viện trợ mà đội trưởng Lý tìm tới giúp chúng ta đối phó với hung thú.”
“Thật hay giả đó?”
“Chỉ một mình hắn thôi á? Không có quân đội? Không có vũ khí hạt nhân? Đây không phải là nói đùa sao?”
“Đúng đó! Hắn tưởng hắn là thần chắc?”
“Ta nghe nói người này biết ma pháp, trên tay có thể phun lửa.”
“Ma pháp? Ngươi tin thứ này tồn tại sao?”
“Cho dù hắn thật sự biết ma pháp vậy cũng không có khả năng là đối thủ của thú vương.”
“Ồ! Những thứ mà các ngươi nói cấp trên đều biết, nhưng mà có thể làm thế nào được? Bây giờ chúng ta ngoại trừ tin người này lẽ nào còn có cách nào khác sao?”
Các thị dân đều đang bàn luận.
Tuy rằng mọi người đều biết bọn họ không có cách nào đối mặt với thú vương… nhưng vẫn không có người nào coi trọng Trần Nghiệp có thể tạo ra kỳ tích.
Ngay đúng lúc này đột nhiên mặt đất chấn động, cho dù là mọi người đang trốn dưới lòng đất cũng cảm giác được cơn chấn động dữ dội. Có thể xuất hiện chấn động vào lúc này rất rõ ràng không phải do động đất dẫn tới mà là do quân hung thú đang kéo tới!
Trần Nghiệp ngồi trên đỉnh núi lập tức mở mắt. Hắn nhìn thấy phía xa xuất hiện rất nhiều quái vật có hình thù kỳ quái, chạy trên mặt đất hay bay trên trời đều có. Quái vật vô cùng vô tận hơn nữa mỗi một con đều vô cùng lớn đang giống như thủy triều ùa về phía bên này.
Trong đám quái vật này có một con quái vật có thể hình vô cùng to lớn. Liếc mắt nhìn qua chiều cao chắc chắn hơn trăm mét!
Cơ thể khổng lồ cũng có nghĩa cân nặng rất khủng khiếp. Mỗi một bước đi của quái vật này khiến cơn chấn động trên mặt đất đều nặng hơn một phần.
Rất dễ nhận thấy quái vật to lớn này chính là thú vương!
Trong thành phố ngầm, hình ảnh được vô số máy bay không người lái quay được đã chuyển đến màn hình. Vô số thị dân nhìn thấy thủy triều thú đều không nhịn được mà lộ ra ánh mắt sợ hãi, sắc mặt tái nhợt. Một vài người nhát gan sợ đến nhũn chân, thậm chí còn òa khóc…
Mỗi một người ở đây gần như đều đã từng trải qua thời đại hung thú tàn sát bừa bãi, trong trí nhớ của bọn họ, hung thú chính là cơn ác mộng lớn nhất!
Lúc này, nhìn thấy nhiều hung thú như vậy lao tới trong đó còn có một thú vương, làm sao bọn họ có thể không sợ được?
Số lượng hung thú vô cùng vô tận đó khiến người cảm thấy vô cùng tuyệt vọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận