Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1141. Nhị tiểu thư ngang ngược vô lý! (2)

Chương 1141. Nhị tiểu thư ngang ngược vô lý! (2)
Roi này quất trúng lưng Phương Hàm.
Lưng của Phương Hàm lập tức tróc da bong thịt.
“Á!”
Phương Hàm hét lên thảm thiết, sắc mặt nhăn nhúm vì đau đớn, trong mắt tràn đầy phẫn nộ và căm hận.
“Dừng tay!”
Một tiếng quát chói tai truyền tới.
Thanh âm này như thể tiếng sấm rền, vang lên bên tai mọi người.
Rõ ràng người hô một tiếng này có công lực vô cùng thâm hậu.
Có điều Phương Thanh Vi dường như đã quá tức giận, dù nghe thấy tiếng quát nhưng vẫn không định dừng lại mà vẫn cứ thẳng tay quất roi về phía Phương Hàm như trước.
Dường như nàng muốn đánh chết Phương Hàm mới thỏa lòng.
Từ đó có thể thấy lòng dạ nữ nhân này ác độc tới mức nào.
Lúc này Phương Hàm đã trúng mấy roi.
Trên người cũng có vài vết máu sâu hoắm.
Nhìn qua vô cùng thê thảm!
Dù thế nhưng Phương Hàm cũng không hề rên la đau đớn, trong mắt hắn chỉ toàn là hận thù.
“Vô liêm sỉ!”
Lại một tiếng quát chói tai vang lên.
Sau đó một bóng người lao vút tới cạnh Phương Thanh Vi, hơn nữa còn giật lấy cây roi trong tay nàng ta.
Tới tận lúc này Phương Thanh Vi mới chịu dừng tay.
“Nhị thúc, sao ngươi lại cản ta dạy dỗ nô tài?”
Người này đúng là nhân vật đứng thứ hai trong Phương gia, Phương Trạch Sơn!
Phương Trạch Sơn không để ý tới Phương Thanh Vi mà chỉ nhìn về phía Phương Hàm.
“Ngươi chính là Phương Hàm phải không?”
Phương Hàm cắn răng, gật đầu đáp: “Phải.”
Phương Trạch Sơn gật đầu, sau đó mới quay sang Phương Thanh Vi, lạnh lùng hỏi: “Ngươi có biết Phương Hàm là người Trần công tử muốn đưa đi không?”
Phương Thanh Vi nghe thế chỉ hời hợt đáp: “Thế thì sao?”
Nghe nàng nói chuyện không biết lựa lời như thế Phương Trạch Sơn lập tức giơ tay tát bốp một cái.
“Bốp!”
Cái tát này đập mạnh vào mặt Phương Thanh Vi, hơn nữa còn không hề nhẹ tay, đánh tới mức Phương Thanh Vi phải lùi lại mấy bước liền.
Sau đó khuôn mặt nõn nà của Phương Thanh Vi sưng đỏ lên một cách nhanh chóng.
Phương Thanh Vi sững người, cứ thế đứng ngây ra.
Dường như nàng không thể nào tin nổi Nhị thúc lại ra tay đánh mình như thế!
“Nhị thúc, sao ngươi lại đánh ta?”
Phương Thanh Vi the thé thét lên: “Tới cả cha ta cũng không nỡ đánh ta! Sao ngươi dám chứ?”
Phương Trạch Sơn nghe thế thì lạnh nhạt đáp: “Ngu xuẩn, nếu hôm nay không phải ta mà là Đại ca tới đây thì chắc chắn huynh ấy đánh chết ngươi luôn rồi!”
“Ngươi cứ yên tâm, đợi Đại ca biết chuyện chắc chắn ngươi cũng không yên đâu!”
Phương Thanh Vi bị dọa cho câm như hến.
Nhị thúc vẫn luôn rất thương nàng, nàng cũng biết Nhị thúc sẽ không nói dối mình đâu.
“Vì sao chứ?”
Phương Thanh Vi lớn tiếng hỏi: “Ta chẳng qua chỉ đánh một tên nô tài thôi mà, dù ta có giết hắn cũng có gì đáng kể đâu?”
Trong mắt nàng, người hầu với nô tài còn chẳng bằng một con chó.
Quả nhiên là thứ tiểu thư điêu ngoa ngang ngược.
“Bởi vì Phương Hàm là người Trần công tử muốn dẫn đi!”
Phương Trạch Sơn nói thẳng lý do: “Chỉ cần là người Trần công tử muốn thì sẽ không còn là nô tài nữa, càng không thể để ngươi tùy ý sỉ nhục như vậy.”
Phương Thanh Vi nghe thế thì tỏ vẻ không phục: “Bởi vì tên họ Trần đó sao? Hắn là đệ tử chân truyền nhưng tỷ tỷ ta cũng vậy cơ mà, chẳng lẽ Phương gia chúng ta còn sợ hắn à?”
“Bốp!”
Thấy nàng nói thế Phương Trạch Sơn không nhịn được lại tát vào mặt nàng thêm cái nữa.
“Câm mồm! Thứ ngu xuẩn không biết điều, đợi phụ thân ngươi tới để xem hắn xử lý ngươi thế nào.”
Phương Trạch Sơn nói xong không buồn để ý tới Phương Thanh Vi nữa mà quay sang nói chuyện với Phương Hàm.
“Phương Hàm, ta thay mặt Phương gia xin lỗi ngươi, từ giờ trở đi ngươi không còn là người hầu của Phương gia nữa...”
Thấy trên người Phương Hàm toàn vết thương, Phương Trạch Sơn lại dặn dò người hầu: “Người đâu, mau đưa Phương Hàm công tử đi chữa thương, nhớ dùng loại thuốc tốt nhất ấy!”
Được Phương Trạch Sơn chủ động xin lỗi như thế quả thực cơn tức của Phương Hàm cũng nhỏ hơn nhiều rồi.
Có điều hắn là kẻ hẹp hòi, hắn đã hận Phương Thanh Vi thấu xương, chỉ muốn giết chết đối phương giải hận.
“Không cần, chỉ là vết thương nhỏ thôi, ta chịu được.”
Để lại câu này xong Phương Hàm quay người rời đi, về lại chỗ ở của mình.
Phương Trạch Sơn thấy thế không khỏi cau mày.
“Đi! Theo ta đi gặp cha ngươi!”
Phương Trạch Sơn nói với Phương Thanh Vi.
Mà những chuyện xảy ra ở chuồng ngựa chẳng mấy chốc đã truyền tới tai Trần Nghiệp.
Biết chuyện Phương Thanh Vi đánh Phương Hàm hắn cũng không bất ngờ cho lắm.
Trong nội dung cốt truyện gốc, Phương Thanh Vi chỉ vì không ưa Phương Hàm mà luôn giở trò chống đối hắn, dù về sau Phương Hàm đã quật khởi nàng ta vẫn không phân biệt được nặng nhẹ.
Cuối cùng còn cấu kết với ma đạo, đứng ở phe đối lập với tỷ tỷ mình, hãm hại Phương Thanh Tuyết.
Nói một cách dễ hiểu thì nữ nhân này là kẻ vô cùng ngu xuẩn.
Trần Nghiệp cũng không định ra mặt đòi công bằng thay Phương Hàm.
Phương Hàm hiện giờ không đáng để hắn phải làm tới mức ấy.
Nếu hắn thật sự vì Phương Hàm mà ra tay dạy dỗ Phương Thanh Vi thì e rằng tới cả người ngoài cũng sẽ cảm thấy hắn có ý đồ gì đó với Phương Hàm mất...
Hơn nữa Trần Nghiệp cũng phải nể mặt Phương Thanh Tuyết.
Vài ngày sau.
Trần Nghiệp từ chối khéo lời mời ở lại chơi thêm của gia chủ Phương gia, sau đó mang theo hai con ngựa đi về phía quận Cẩm Châu.
Một trong số đó chính là Thiên Lý Tuyết của Phương Thanh Vi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận