Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1075. Chân Thần giáp mặt, thần uy ngập trời!

Chương 1075. Chân Thần giáp mặt, thần uy ngập trời!
Những cao thủ này lập tức phục hồi tinh thần, ánh mắt hoảng sợ nhìn bóng dáng ở giữa không trung.
“Tiên nhân! Tiên nhân! Đây là tiên nhân…”
“Trên đời lại thật sự tồn tại tiên nhân?”
“Bốn đại tông sư như thế nào?”
“Vậy còn phải hỏi sao? Tuy đại tông sư mạnh thật, nhưng dù sao là người phàm, sao có thể đánh đồng với tiên nhân được? Dám mạo phạm tiên nhân, đương nhiên là bị tiên nhân đánh lôi phạt, thu tính mạng.”
“Khí thế khủng bố mới vừa rồi kia… tuyệt đối là tiên nhân không thể nghi ngờ!”
“Hoàng đế đáng chết, lại để cho chúng ta đến ám sát một vị chân tiên? Chúng ta đều bị hắn lừa!”
“Nơi này không nên ở lâu, các vị, ta đi trước một bước.”
“Đi nhanh! Đừng để tiên nhân hiểu lầm chúng ta có ý đồ gây rối!”
Kèm theo kết thúc thảo luận ồn ào của những cao thủ này, rất nhiều người lập tức bàn chân bôi dầu, chuồn nhanh ra khỏi vương phủ.
Có người trước khi đi, thậm chí còn dập đầu vài cái với Trần Nghiệp trước.
Bọn họ đều được Triệu hoàng thu mua lâm thời, đương nhiên không hề có trung thành gì đáng nói với hắn.
Chỉ trong chớp mắt.
Những cao thủ cấp bậc tiên thiên này đã chạy mất hơn phân nửa.
Trần Nghiệp cũng không có hứng thú ngăn cản bọn họ, cứ nhìn bọn họ rời đi như vậy.
Dù sao những người này đều nhận lời mời của Triệu hoàng đến đây, không hề mạo phạm đến Trần Nghiệp, hơn nữa kế hoạch tiếp theo của Trần Nghiệp cũng cần rất nhiều cao thủ tiên thiên…
Theo cao thủ tiên thiên lâm thời gọi tới chạy hết.
Còn thừa lại chính là gia tướng cấp dưới trung thành với Triệu hoàng.
Triệu hoàng đã hoạt động nhiều năm ở Tương Dương thành, có dã tâm mưu phản, đương nhiên sẽ lung lạc nhân tài khắp nơi, có vài cao thủ trung thành không đáng ngạc nhiên.
Trần Nghiệp phát hiện, trong số những cao thủ còn thừa lại, có không ít người là thái giám…
Cùng lúc đó.
Ở trong mật thất, sắc mặt Triệu hoàng vô cùng tái nhợt.
Hắn trốn trong lòng đất, nghe được rõ ràng tiếng thảo luận mới vừa rồi của các cao thủ này.
Những người này dám nói có tiên nhân xuất hiện? Là ai?
Chẳng lẽ là Trần tông sư?
Âm thanh của rất nhiều người chạy trốn, Triệu hoàng cũng nghe thấy…
Hắn không thể tưởng tượng nổi, nếu như mình rơi vào trong tay Trần tông sư kia, sẽ có kết cục gì?
Đối phương chính là kẻ hung hãn kể cả hoàng cung đều dám đánh vào!
Lúc này Gia Cát tiên sinh ở bên cạnh Triệu hoàng lại ánh sao lấp lóe trong mắt.
Hắn do dự một chút, mở miệng nói: “Bệ hạ, xem ra, chiến đấu giữa bốn đại tông sư và Trần tông sư đã xuất hiện kết quả tệ nhất, xin bệ hạ sớm tính toán.”
Sắc mặt Triệu hoàng lộ ra vẻ sầu thảm: “Kính xin tiên sinh dạy ta, trẫm nên làm như thế nào?”
Gia Cát tiên sinh nói: “Thần cho rằng, hiện giờ việc bệ hạ phải làm là đi ra khỏi mật thất, chủ động đối mặt với Trần tông sư, cố hết sức thỏa mãn tất cả yêu cầu do Trần tông sư đưa ra, mới có thể bảo toàn tính mạng!”
Lời nói này giống như kích thích lòng tự trọng của Triệu hoàn, khiến hắn giận tím mặt.
“Trẫm là đương kim thiên tử, sao có thể thần phục với người khác?”
Nếu như là bình thường.
Triệu hoàng tức giận, Gia Cát tiên sinh nhất định sẽ quỳ xuống thỉnh cầu thứ tội.
Nhưng mà hiện giờ, đối mặt với Triệu hoàng tức sùi bọt mép, sắc mặt của Gia Cát tiên sinh lại vô cùng bình tĩnh.
“Bệ hạ, chẳng lẽ ngươi còn chưa thấy rõ tình thế sao? Đừng quên, Nhân hoàng xuất hiện ở trước mặt ngươi như thế nào.”
Nhân hoàng trong miệng hắn chính là hoàng đế trước, điệt tử của Triệu hoàng.
Nhắc đến điệt tử, sắc mặt Triệu hoàng lại thay đổi, bắt đầu do dự…
Không thể không nói, mật thất do Triệu hoàng xây dựng tương đối thần kỳ, có thể nghe thấy âm thanh ở bên ngoài, hiệu quả cách âm ở bên trong vô cùng tốt.
Âm thanh nói chuyện giữa hắn và Gia Cát tiên sinh không nhỏ, lại không hề bị truyền ra ngoài.
Kể cả Trần Nghiệp ở trên bầu trời đều không nghe thấy.
Sau khi tìm kiếm bóng dáng Triệu hoàng không có kết quả, ánh mắt Trần Nghiệp quét nhìn đám cao thủ kia.
Ngay sau đó.
Trần Nghiệp dừng ở trước mặt đám người này.
“Nói đi, tên đần độn họ Triệu kia ở đâu?”
Những cao thủ này tự nhiên không hiểu đần độn là gì, nhưng không ảnh hưởng đến việc bọn họ lý giải lời Trần Nghiệp nói.
“Yêu ma! Có bọn ta ở đây, đừng mơ tưởng nhìn thấy bệ hạ!”
Một lão giả trung thành kêu lên.
Đáp lại của Trần Nghiệp là cách không điểm ngón tay.
“Đùng!”
Lão giả cấp bậc tông sư này lập tức bị nổ thành vô số mảnh nhỏ.
Không khí chấn động!
Tận mắt nhìn thấy một cao thủ tông sư dễ dàng chết như vậy ở trước mặt mình, còn chết thê thảm như thế, những cao thủ còn thừa lại lập tức sợ hãi.
Đương trường có một kẻ nhu nhược không chịu đựng nổi nữa, phịch quỳ xuống.
“Thượng tiên tha mạng, thượng tiên tha mạng, bệ hạ hắn trốn trong mật thất, ta cũng không biết mật thất ở đâu!”
“Hả?” Trần Nghiệp mở miệng hỏi: “Như vậy, các ngươi ai biết mật thất ở đâu?”
Ánh mắt của mọi người theo bản năng nhìn về phía một đại thái giám.
Trần Nghiệp cũng nhìn đại thái giám kia, lập tức nhớ ra, trước đó khi hắn tiến vào vương phủ là do người này dẫn đường.
Trần Nghiệp khẽ vẫy tay.
Đại nội tổng quản mới vừa nhậm chức kia đã không chịu khống chế, bay thẳng đến trước mặt Trần Nghiệp.
“Mật thất ở đâu?” Giọng Trần Nghiệp lạnh nhạt.
Tuy rằng vị đại nội tổng quản này bị dọa đến sắc mặt vô cùng tái nhợt, nhưng lại vô cùng có cốt khí nói: “Yêu ma, có gan ngươi cứ giết bọn ta! Chờ bọn ta chết, ngươi vĩnh viễn sẽ không thấy được bệ hạ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận