Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1147. Số mệnh Thiên Sát Cô Tinh của nhân vật chính!

Chương 1147. Số mệnh Thiên Sát Cô Tinh của nhân vật chính!
Ngay cả với gia tộc lớn như Phương gia thì việc đưa đệ tử vào Hóa Vũ Môn cũng chẳng dễ dàng gì.
Có thể thấy điều kiện để trở thành đệ tử của Hóa Vũ Môn khắc nghiệt tới mức nào.
Chắc chắn không phải chỉ cần có đủ thực lực là được.
Đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến Phương Hàm thấy rất biết ơn Trần Nghiệp.
Trần Nghiệp không chỉ thay đổi vận mệnh của hắn mà còn cho hắn thân phận mà hắn vô cùng khao khát.
Chỉ cần Phương Hàm trở thành đệ tử ngoại môn của Hóa Vũ Môn thì sau này quay lại vương triều Đại Ly có thể nói là sẽ trở thành đại nhân vật không ai có thể coi thường, ngay cả Phương gia cũng không dễ gì động tới hắn nữa!
Đối với việc đám người này muốn biết bối cảnh của mình, đương nhiên Phương Hàm không muốn để lộ ra.
Theo Phương Hàm nghĩ.
Trần Nghiệp có ơn tái tạo với hắn.
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ hắn tuyệt đối sẽ không mượn danh Trần Nghiệp để làm xằng làm bậy.
Hắn không muốn làm xấu thanh danh của Trần Nghiệp.
“Các vị sư huynh, nếu không có chuyện gì khác thì tại hạ xin phép tới chỗ trưởng lão để nhận lệnh bài thân phận đã.”
Phương Hàm nói xong định vòng qua mấy người kia rời đi.
Thế nhưng hành động của hắn lại khiến đám thanh niên kia tỏ vẻ khó chịu ra mặt.
“Hử? Tiểu tử, còn dám lờ câu hỏi của ta à? Ngươi coi thường chúng ta đấy hả?”
Trên Thanh Tùng Phong.
Trần Nghiệp đang ngồi trong sân đọc sách.
Đột nhiên Lục Chính Lâm vừa tất tả chạy vào vừa hô.
“Trần sư huynh, Phương Hàm sư đệ xảy ra chuyện rồi.”
“Hả?”
Trần Nghiệp cả kinh, vội hỏi: “Hắn xảy ra chuyện gì?”
Lục Chính Lâm đáp: “Hắn ra tay đánh nhau với mấy đệ tử ở chỗ của các đệ tử ngoại môn.”
Trần Nghiệp nghe thế thì kinh ngạc lắm.
Ai cũng bảo nhân vật chính trong tiểu thuyết đều có số mệnh Thiên Sát Cô Tinh, đi tới đâu cũng gây chuyện được, giờ xem ra đúng là vậy thật rồi!
Cái tên Phương Hàm này chỉ đi đăng ký thân phận thôi mà cũng có thể đánh nhau với người ta, chỉ có thể nói không hổ là nhân vật chính mà.
“Đánh nhau với ai? Giờ Phương Hàm sao rồi?”
Trần Nghiệp bình tĩnh hỏi, sắc mặt không có vẻ gì là lo lắng cả.
Phương Hàm chính là nhân vật chính của thế giới này, đương nhiên sẽ không dễ xảy ra chuyện như vậy.
Hơn nữa đây là Hóa Vũ Môn, ngay cả đệ tử chân truyền cũng không dám đánh chết đệ tử ngoại môn ngay tại đây.
Lục Chính Lâm vội đáp: “Trên đường Phương sư đệ gặp phải mấy tên đệ tử ngoại môn, đối phương cố tình gây sự nên hai bên mới ra tay đánh nhau, giờ cả hai bên đều đã bị đội chấp pháp bắt giam, tạm thời không có vấn đề gì lớn cả.”
Trần Nghiệp tò mò hỏi lại: “Sao lại thế? Phương Hàm không báo tên của ta ra à?”
Trong Hóa Vũ Môn này, tên tuổi của đệ tử nội môn cũng có tác dụng rất lớn.
Chỉ cần Phương Hàm nói ra tên hắn thì hẳn là sẽ không có ai cố tình gây sự với Phương Hàm mới phải.
Trừ khi đối phương đã có ý định nhắm vào Trần Nghiệp từ trước.
Lục Chính Lâm báo lại một cách thành thực: “Theo ta biết thì hắn không báo tên sư huynh! Phương sư đệ hẳn là không muốn mượn tên Trần sư huynh để làm xằng làm bậy nên mới vậy.”
“Mấy tên đệ tử xung đột với Phương Hàm từ đâu ra?”
Trần Nghiệp lại hỏi tiếp.
“Chúng là người của Kim sư huynh ở Xích Kim Phong.”
Lục Chính Lâm đáp.
Kim sư huynh hắn nhắc tới cũng chẳng phải người qua đường Giáp nào, kẻ này có tên là Kim Thạch Đài.
Trong nội dung cốt truyện gốc, tên đó cũng coi như một nhân vật phản diện cỡ nhỏ, chỉ vừa lên sân khấu đã bị Phương Thanh Tuyết dạy cho một bài học, sau đó đương nhiên là chết trong tay Phương Hàm.
Giờ đối phương cũng là đệ tử chân truyền của Hóa Vũ Môn.
Đương nhiên vị trí đệ tử chân truyền này đều là hơi nước cả, đối phương dựa vào bí pháp với đan dược để đột phá bí cảnh Thần Thông, miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.
Nhưng dẫu thế nào thì Kim Thạch Đài cũng có một vị phụ thân là trưỡng lão, thế lực của hắn trong Hóa Vũ Môn cũng không thể coi thường được.
“Đi, theo ta đi vớt người ra nào.”
Trần Nghiệp đứng dậy rồi nói.
Thấy thế Lục Chính Lâm vội dẫn đường cho hắn.
Một lát sau Trần Nghiệp gặp được Phương Hàm đang bị giam ở Hình Đường.
Dù sao thì hắn cũng là đệ tử chân truyền, hơn nữa còn là thiên tài được tông môn coi trọng, vậy nên người của đội chấp pháp thấy hắn cũng phải nể mặt, hắn muốn đội chấp pháp thả Phương Hàm đương nhiên không có gì khó khăn cả.
“Xin lỗi công tử, lần này Phương Hàm lại gây phiền phức cho công tử rồi.”
Vừa thấy Trần Nghiệp tới Phương Hàm đã xấu hổ tới mức cúi đầu.
Bản thân hắn cũng không ngờ vừa xuống núi ngày đầu tiên đã gây ra chuyện khiến Trần Nghiệp phải tới xử lý thế này.
“Không có việc gì, ta đã biết mọi chuyện rồi, trong chuyện này ngươi cũng không có lỗi gì cả.”
Trần Nghiệp vỗ vai Phương Hàm rồi cười nói: “Ngược lại khi đối mặt với kẻ địch có thực lực cao hơn mà ngươi cũng dám ra tay đánh trả, điểm ấy ta đánh giá rất cao đấy, ngươi làm tốt lắm!”
Nghe thấy thế trong lòng Phương Hàm cảm động lắm, có cảm giác như kẻ sĩ gặp được đúng người tri kỷ vậy.
“Công tử...”
“Đừng gọi ta là công tử nữa.”
Trần Nghiệp cắt ngang lời hắn, cười bảo: “Ta đã bảo Lục sư huynh của ngươi giúp ngươi làm lệnh bài thân phận rồi, từ giờ trở đi ngươi chính là đệ tử ngoại môn của Hóa Vũ Môn, thế nên hai chúng ta cũng chính là sư huynh đệ đồng môn, về sau ngươi cứ gọi ta là sư huynh đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận