Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện
Chương 875. Băng hải tặc Râu Đen!
Trần Nghiệp vẫn còn nhớ rất rõ khi xem One Piece trên Trái Đất ngày trước đã hận thiết lập nhân vật Râu Đen đến ngứa răng. Nếu không phải hắn ta bắt Ace đưa đến bộ hải quân thì trận chiến thượng đỉnh sẽ không diễn ra, Ace và Râu Trắng cũng sẽ không chết…
Có thể nói Râu Đen mới là bàn tay đen phía sau màn của trận chiến thượng đỉnh. Vì muốn cướp lấy trái Gura Gura của Râu Trắng mà ngay cả hải quân cũng bị hắn lợi dụng.
Đương nhiên, Trần Nghiệp của hiện tại tâm thái đã sớm khác với khi ở trên địa cầu ngày trước, cũng không thấy phản cảm đối với toàn bộ hành động của Râu Đen.
Nhưng nếu có cơ hội thì hắn vẫn sẽ ra tay đánh chết cái thứ này.
Không có cách nào khác, ai kêu Râu Đen trong hoạt hình lại bộc lộ vẻ ác độc và khoa trương như vậy!
Trần Nghiệp chướng mắt nhất là loại người khoa trương…
Nghe được Trần Nghiệp một hơi đồng ý, trên gương mặt nghiêm túc của Akainu hiếm khi lộ ra nụ cười. Sau đó, hắn ta lại mở miệng đề nghị: “Tu La, chiến dịch thảo phạt lần này chỉ có chiến thắng, nếu thua sẽ tạo thành đả kích đối với danh vọng của hải quân… ngươi có thể mời thêm một cộng sự đi cùng với ngươi?”
Có thể làm cộng sự với đô đốc cũng chỉ có đô đốc, còn phó đô đốc và chuẩn đô đốc khác đều chỉ có thể tính là đồng nghiệp và cấp dưới.
Trần Nghiệp lắc đầu đáp: “Đối phó với một băng hải tặc phái một đô đốc đi đã là nể mặt Râu Đen rồi, nếu nhân số quá nhiều sẽ chỉ khiến người cảm thấy hải quân chúng ta sợ hải tặc!”
Akainu nghe được lời này của hắn vẻ mặt càng hài lòng hơn.
Hắn ta thích loại nhân tài luôn cân nhắc đến lợi ích của hải quân bất cứ lúc nào này!
“Được! Khi nào xuất phát! Ta sẽ sắp xếp một hạm đội cho ngươi!” Akainu nói.
Trần Nghiệp lại trực tiếp đứng dậy đáp: “Loại chuyện này không nên chậm trễ, bây giờ ta sẽ xuất phát luôn tránh cho Râu Đen lại chạy mất!”
Akainu sững sờ, không ngờ Trần Nghiệp còn dứt khoát hơn hắn ta nghĩ.
“Tu La, không cần gấp như vậy, thành lập hạm đội cho ngươi cũng cần thời gian…”
Mỗi một đô đốc đều có thể tự mình dẫn dắt một hạm đội. Dưới tình huống đầy đủ người còn có thể thống lĩnh hơn mười nghìn hải quân.
Trần Nghiệp phất tay: “Hạm đội thì không cần, ta không thích đông người cứ phái tàu đi là được!”
Sau khi vất lại một câu này, Trần Nghiệp trực tiếp quay người rời đi mà cũng nấn ná lại thêm chút nào hết.
Akainu nhìn bóng lưng rời đi của hắn, trong đôi mắt tràn đầy vẻ khen ngợi.
“Nếu như trên dưới hải quân đều là loại nhân tài như đô đốc Tu La thì có khả năng thế giới mới đã không có hải tặc xuất hiện!”
Tên ngốc cũng có thể nhìn ra được lời này của Akainu còn có ám chỉ cái khác. Nhưng đám người Kizaru và Fujitora đều mang vẻ mặt bình tĩnh và thờ ơ. Thân là cao thủ đỉnh cấp, bọn họ sẽ không thay đổi tâm cảnh của mình chỉ vì vài ba lời của hắn ta.
Sau đó Akainu tuyên bố kết thúc họp, chỉ giữ một mình Kizaru lại.
Đợi sau khi toàn bộ người đi hết, Akainu mới nói với Kizaru: “Borsalino, thầy Zephyr đã xuất hiện rồi…”
…
Sau khi rời khỏi phủ đô đốc, Trần Nghiệp nói là giữ lời, trực tiếp đi về phía bến tàu của bộ hải quân, sau đó lên một con tàu chiến sắt thép chạy về điểm dừng chân của Râu Đen.
Hắn có thể bay hơn nữa tốc độ bay vô cùng nhanh, vượt qua cả đám cao thủ ở thế giới One Piece. Nếu như hắn chọn tự mình bay cũng không đến bao lâu đã có thể nhìn thấy Râu Đen.
Nhưng hắn cũng không muốn làm như vậy, có tàu miễn phí không ngồi cần gì phải khiến bản thân tự bay mệt mỏi như vậy?
Trần Nghiệp cũng không thật sự dự định sau này sẽ bán mạng cho hải quân cho nên cái nên hưởng thụ thì hưởng thụ, cũng sẽ không từ chối những gì mà một đô đốc hải quân nên có.
“Đô đốc Tu La!”
Lúc này, Trần Nghiệp đang đứng trên boong tàu hóng gió thì một người đàn ông trung niên quân hàm thượng tá đi qua, cúi chào nói: “Đô đốc Tu La, nơi này cách đảo hải tặc đại khái cần sáu bảy giờ đi tàu nữa, ngài có muốn vào phòng thuyền trưởng nghỉ ngơi trước không?”
Thượng tá này là quan chỉ huy trên tàu chiến này nhưng nếu Trần Nghiệp đã lên tàu vậy sau này chính là thuộc hạ của hắn.
“Cũng được, thuận tiện kêu đầu bếp đưa một suất cơm trưa qua cho ta.” Trần Nghiệp nói.
“Rõ!” Thượng tá lớn tiếng đáp nhưng ánh mắt nhìn vào bóng lưng của Trần Nghiệp lại không có bao nhiêu vẻ kính sợ.
Thật ra thì Trần Nghiệp thoạt nhìn quá trẻ tuổi. Trẻ tuổi như vậy đã lên chức vị đô đốc là điều xưa nay chưa từng có trong lịch sử của bộ hải quân.
Hiển nhiên cũng có rất nhiều người cảm thấy không phục về chuyện này!
Nhưng cũng chỉ là không phục mà thôi, thật sự kêu bọn họ làm gì Trần Nghiệp thì bọn họ chắc chắn không dám, thậm chí ngay cả bằng mặt mà không bằng lòng cũng không dám.
Truyền thống nội bộ hải quân chính là một hệ thống cấp bậc nghiêm ngặt. Sĩ quan cấp cao có quyền sát sinh với cấp dưới!
BOSS nhỏ mà Luffy gặp khi lần đầu tiên ra biển cũng chính là nguyên đại tá hải quân “Morgan,” lạm dụng quân quyền ở làng Shimotsuki, làm xằng làm bậy lâu như vậy cũng không có người trị hắn ta cũng đủ để chứng minh điều này.
Nếu như thượng tá này dám khiến Trần Nghiệp bất mãn, chỉ cần Trần Nghiệp nói một câu có thể tiễn hắn ta vào nhà ngục ngay!
Sau vài tiếng, trên một hòn đảo rộng lớn, Râu Đen đang cùng các đồng bọn uống rượu ăn mừng.
Trên đảo bốc cháy hừng hực, khắp trời đều là lửa khiến biển cả và bầu trời gần đó đều nhuộm thành màu đỏ.
Mà điều này đều do tay của Râu Đen mà ra.
“Ui da! Gớm quá! Cho dù ngâm mình trong nước nhưng vẫn rất nóng đó, thuyền trưởng… đau chân quá, hình như bị hải vương cắn rồi?” Một giọng nói oang oang vang lên.
Người nói ra câu này là Sanjuan Wolf, một người khổng lồ có thể hình vô cùng to lớn, ngoại hiệu là “chiến hạm khổng lồ!”
Bên bờ biển, Râu Đen ngồi trên mặt đất, nghe thế mới lớn tiếng đáp: “Đừng lải nhải mãi không ngừng nữa, Wolf, đống lửa này chính là do nhà ngươi châm đấy! Ngươi còn làm hỏng thuyền của chúng ta nữa kìa!”
Nói đến đây, Râu Đen cắn mạnh một miếng thịt, nói tiếp: “Sớm biết thuyền gỗ không chắc chắn như vậy lúc đầu chắc hẳn nên cướp một con chiến hạm của Marine mới phải.”
“Sắp không còn nữa rồi! Thuyền trưởng, mau kiếm thuyền nhanh chút đi, còn phải tìm đảo có thành trấn nữa!” Mũi dài Vasco Shot nói.
“Đúng đó thuyền trưởng, ta đã đợi thay đồ từ lâu đợi đến mất kiên nhẫn luôn rồi!” Catarina Devon nói.
Râu Đen không để ý đến lời oán trách của đồng bọn mà ánh mắt nhìn về phía sau, cười khà khà bảo: “Mấy tên các ngươi cũng phải đợi đến sốt ruột rồi.”
Mọi người nhìn theo ánh mắt của Râu Đen, chỉ thấy bên cạnh một tảng đá to có một cô gái với dáng người cực tốt, bị dây xích giam ở đó. Bên cạnh cô gái này có rất nhiều hải tặc đang hôn mê.
Cô gái này tên là Jewelry Bonney – thuyền trưởng của băng hải tặc Bonney hay còn gọi là “Big Eater” xuất thân từ biển Nam, giá trị tiền thưởng là một trăm bốn mươi nghìn Belly!
Sau hai năm cô ta đã leo lên làm một trong mười một siêu tân tinh ở quần đảo Sabaody!
Nhưng bây giờ, cô ta gặp phải Râu Đen cho nên toàn quân bị diệt, ngay cả bản thân cô ta cũng bị Râu Đen bắt lại làm tù binh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận