Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 990. Trần Nghiệp vô địch lại bị lừa?

Chương 990. Trần Nghiệp vô địch lại bị lừa?
“Lúc thím hôn mê ta có mời đại phu giỏi nhất trong trấn tới.”
Lý Tiêu Dao hồi tưởng lại: “Khi ấy, đại phu cũng bó tay chịu thua, dưới sự nôn nóng cấp bách của ta, mấy người Miêu Cương đó nói cho ta biết trên Tiên Linh đảo có dược, vì thế ta mới lên đảo…”
Nói đến đây hắn ta cũng phản ứng lại, thấp thoáng cảm thấy sự việc có hơi không đúng.
“Người Miêu Cương? Tại sao người Miêu Cương lại biết chuyện trên Tiên Linh đảo?” Trần Nghiệp hỏi.
Hắn giả bộ đang phân tích nhưng trên thực tế đang nhắc nhở Triệu Linh Nhi.
Quả nhiên, gương mặt xinh đẹp của Triệu Linh Nhi thay đổi, lập tức hỏi Lý Tiêu Dao: “Tiêu Dao, mấy người Miêu Cương đó ăn mặc thế nào?”
“Ồ… bọn họ quấn khăn chít đầu, mặc trường bào màu đen…”
Nghe lời miêu tả của hắn ta, Triệu Linh Nhi lập tức hô lên kinh hãi: “Là Hắc Miêu tộc, người của Bái Nguyệt giáo.”
Mười năm trước, Triệu Linh Nhi sống ở nước Nam Chiếu, còn là công chúa của nước Nam Chiếu, đương nhiên rất quen thuộc Bái Nguyệt giáo rồi.
Trần Nghiệp lập tức hỏi: “Hỏng rồi, bà ngoại có khả năng đang gặp nguy hiểm!”
“Người của Bái Nguyệt giáo có thể đã biết Linh Nhi ngươi và bà ngoại ẩn cư trên Tiên Linh đảo, vì thế cố tình hạ độc làm thím hôn mê để tiểu tử ngốc Tiêu Dao này tới Tiên Linh đảo phá trận trước, bọ ngựa bắt ve sầu chim sẻ rình sau lưng, bọn họ lên đảo có thể tránh được nguy hiểm… nói không chừng lúc này đã tới Tiên Linh đảo rồi.”
Nghe được lời này, Lý Tiêu Dao chết lặng ra đó, nhưng nghĩ cẩn thận hình như đúng thật là như vậy. Bằng không cũng không có cách nào giải thích tại sao mấy người Miêu tộc từ Miêu Cương xa xôi tới này lại biết chuyện Tiên Linh đảo ở Trung Nguyên. Cho dù là người bản địa Dư Hàng cũng chẳng có mấy người từng nghe nói đến Tiên Linh đảo.
“Đợi đã.”
Lý Tiêu Dao nhanh mồm nhanh miệng, hỏi ra nghi ngờ trong lòng: “Đại ca, Bái Nguyệt giáo gì đó mà các ngươi nói tại sao lại phải nhắm vào Tiên Linh đảo? Lẽ nào Tiên Linh đảo có thù với bọn họ?”
“Không nên hỏi chuyện khác!” Trần Nghiệp trừng mắt nhìn Lý tiêu Dao.
“Tiểu Bạch ca ca, chúng ta mau về Tiên Linh đảo đi, không thể để bà ngoại gặp chuyện được.” Triệu Linh Nhi nôn nóng giục.
Trần Nghiệp đáp một tiếng: “Được, chúng ta về ngay đi.”
Lý Tiêu Dao cũng đi theo: “Họa là ta gây ra, ta cũng về cùng hai người xem sao.”
Trần Nghiệp lại đả kích một cách không hề nương tình: “Ngươi không có kỹ năng bản lĩnh gì trên người, qua đó có tác dụng gì? Còn nữa, thím hôn mê vẫn chưa tỉnh, cần người chăm sóc, đi hết rồi ai chăm sóc thím?”
Nghe được lời này, vẻ mặt của Lý Tiêu Dao ngượng ngùng.
“Linh Nhi, chúng ta đi.”
Trần Nghiệp nói xong đã dẫn Triệu Linh Nhi ra ngoài sân, sau đó trực tiếp bay đi, hướng về phía Tiên Linh đảo.
Thật ra trước đó khi hắn đang bay trên trời tới trấn Dư Hàng đã nhìn thấy có một con thuyền đang chạy về phía Tiên Linh đảo. Mà khi ấy hắn không ra tay ngăn cản hiển nhiên là cố tình buông tha, hắn cần để bà ngoại nhìn thấy một vài thủ đoạn của hắn, mới yên tâm để hắn dẫn Triệu Linh nhi rời đi.

Một lúc sau, hai người về Tiên Linh đảo, lập tức nhìn thấy rất nhiều nơi trên đảo bị vũ lực phá hỏng. Trong điền trang thấp thoáng còn có thể nghe thấy có tiếng đánh nhau truyền tới.
Gương mặt xinh đẹp của Triệu Linh Nhi hơi tái nhợt đi, lập tức kéo Trần Nghiệp chạy vào trong điền trang.
Đợi tới sân sau đã nghe thấy ba tên giáo đồ của Bái Nguyệt giáo đang bao vây bà ngoại.
“Bà già, công chúa đang ở đâu? Giao công chúa ra đây thì ngươi còn thoát được một mạng.”
“Nằm mơ!”
“Không biết thức thời, cùng xông lên giết chết bà ta!”
Tuy rằng thân thủ của bà ngoại không tồi nhưng ba tên giáo đồ Bái Nguyệt giáo này cũng không có người nào kém bà ta. Có lẽ đánh tay đôi bà ngoại còn có thể đọ sức được, nhưng ba người cùng lên, bà ta rất nhanh đã rơi vào thế hạ phong, bị chém một đao.
Khi Triệu Linh Nhi chạy đến sân sau vừa vặn thấy bà ngoại bị một giáo đồ Bái Nguyệt giáo bổ một đao, chợt hét lên thảm thiết.
“Bà ngoại!” Triệu Linh Nhi hô lên kinh hãi, lập tức ray tay cứu người.
“Rẹt!” Một tia chớp phát ra từ lòng bàn tay cô ta đánh về phía giáo đồ Bái Nguyệt giáo.
Một chiêu này thoạt nhìn vô cùng uy thế, nhưng đáng tiếc bây giờ pháp lực của Triệu Linh Nhi quá kém, hoàn toàn không thể đả thương được ai.
Giáo đồ Bái Nguyệt giáo rất nhanh đã đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía Triệu Linh Nhi: “Công chúa?”
Giáo đồ Bái Nguyệt giáo dẫn đầu trông thấy Triệu Linh Nhi, đôi mắt cũng sáng ngời, lập tức buông tha bà ngoài, nhìn về phía Triệu Linh Nhi rồi cười bảo: “Ha ha, vậy mà lại tự mình dâng tới cửa, đúng là tới đây cũng không toi công!”
Bà ngoại nôn nóng: “Linh nhi, ai cho ngươi về? Đi mau!”
Tình tiết máu chó lại bắt đầu lên diễn…
“Ta không đi!” Triệu Linh Nhi nhìn chằm chằm vào giáo đồ Bái Nguyệt giáo với ánh mắt hung dữ, quát: “Thả bà ngoại ta ra.”
Lúc này bà ngoại đã bị thương nặng, nửa quỳ trên đất, hình như đứng không nổi nữa rồi.
Giáo đồ Bái Nguyệt giáo cười gằn, đáp: “Công chúa, chỉ cần ngươi giơ tay chịu trói theo chúng ta trở về, chúng ta có thể tha cho lão yêu bà này một mạng.”
Triệu Linh Nhi nghe thế chỉ rối rắm một lúc rồi đồng ý ngay: “Được, ta đi theo các ngươi, thả bà ngoại ra ngay.”
Bà ngoại sốt ruột: “Linh Nhi, đừng mắc bẫy!”

Nhìn thấy một màn máu chó này, Trần Nghiệp cũng không đành lòng xem tiếp nữa.
Hắn không nhìn nổi mới thở dài một tiếng, đứng ra vỗ lên vai Triệu Linh Nhi: “Linh Nhi, có phải ngươi quên mất sự tồn tại của ta rồi không?”
“Hả? Tiểu Bạch ca ca…” Triệu Linh Nhi theo bản năng đáp: “Ta không muốn để ngươi bị thương.”
Trần Nghiệp: “…”
Không hổ là người vợ tốt của hắn, đã bắt đầu nghĩ cho hắn rồi đấy.
Không thể không nói câu này của Triệu Linh Nhi có được sự yêu thích vô cùng của Trần Nghiệp.
Hắn lập tức không nhịn được vỗ vào gáy cô ta, mỉm cười bảo: “Yên tâm, Tiểu Bạch ca ca của ngươi cũng không yếu như thế đâu.”
Lúc này, giáo đồ Bái Nguyệt giáo dẫn đầu chướng mắt thái độ của Trần Nghiệp đối với Triệu Linh Nhi, tức giận quát: “Tên công tử bột từ đâu tới…”
Còn chưa nói xong đã thấy ánh mắt của Trần Nghiệp nhìn về phía hắn ta, thuận tay vung một cái người này đã bay ngược đi, ngã oạch trên đất, phun máu tới tấp.
“Thủ lĩnh!” Mấy tên thuộc hạ sợ hết hồn, vội vàng giơ loan đao trong tay lao về phía Trần Nghiệp.
Xét từ hành động vừa rồi Trần Nghiệp vung tay đã xử lý gọn thủ lĩnh của bọn chúng, người này chắc chắn không thể tùy tiện coi thường, cần mọi người cùng xông lên.
Chỉ là bọn họ vừa mới tiến lên được hai bước đã phát hiện ra cơ thể không nghe sự kiểm soát, tất cả giữ đúng tư thế lao tới, đứng nguyên tại chỗ bất động.
Một luồng sức mạnh vô hình đang giam cầm bọn họ.
Một màn này khiến toàn bộ người đều thay đổi sắc mặt.
Giáo đồ của Bái Nguyệt giáo sợ hãi.
Về phần bà ngoại thì vừa mừng vừa kinh ngạc.
Ngạc nhiên hiển nhiên là vì Trần Nghiệp lại có bản lĩnh này!
Mừng đương nhiên là vì thân phận của hắn hiện tại chính là “cháu rể” của bà ta, nước cờ gả Linh Nhi cho người này của bà ta cũng coi như đi đúng. Có một người chồng mạnh như vậy ở đây, sự an toàn của Linh Nhi chắc hẳn không thành vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận