Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 957. Ronan, ngươi đang coi thường Homelander ta?

Chương 957. Ronan, ngươi đang coi thường Homelander ta?
“Ronan, ngươi tự giải quyết cho tốt đi!” Madelyn ném lại một câu này rồi rời đi!
Bà ta đã có sẵn ý định, chỉ cần Homelander không đánh chết Ronan thì cho dù Ronan có bị bắt nạt thế nào bà ta cũng mặc kệ!
Sau đó Ashley đi vào: “Heatblast Ronan, đi theo ta! Ta sẽ dẫn ngươi tới phòng trọ.”
Trần Nghiệp không nói thêm gì mà đi theo.
Nhà ở của các thành viên The Seven đều nằm trong tòa nhà cao tầng này, ngoại trừ tầng cao nhất là địa bàn của Homelander không thể chọn ra thì những tầng khác có thể tùy tiện chọn.
Nhưng Ashley lại dẫn Trần Nghiệp tới thẳng một gian phòng trọ nhỏ tổng diện tích còn chưa đến bốn mươi mét vuông ở tầng ba mươi.
Không gian nhỏ không nói mà đồ trang trí cũng chẳng ra làm sao!
Điều quan trọng nhất là cửa sổ còn ở hướng tây, rất khó nhìn thấy cảnh đường phố và ánh mặt trời bên ngoài.
Đây nào phải chỗ cho siêu anh hùng ở?
Nó thậm chí còn chẳng bằng ký túc xá công nhân viên chức.
Rất dễ nhận thấy, Ashley đang làm khó Trần Nghiệp!
Trước đó cô ta thấy Madelyn nổi giận đùng đùng rời đi cũng biết người phương Đông tên Ronan này đã đắc tội với phó chủ tịch Madelyn. Cộng thêm ý chỉ của Homelander vì thế mới bày ra trò này.
“Ronan, sau này nơi đây chính là chỗ ở của ngươi, không có sự phê duyệt của ta ngươi không thể tùy tiện rời khỏi nơi này.” Ashley kiêu ngạo bảo.
Ánh mắt của Trần Nghiệp nhìn về phía Ashley rồi bất chợt vung tay.
“Rầm!” Cửa lớn căn phòng đóng mạnh vào bởi một lực khống chế vô hình.
Lúc này hai người đều ở trong phòng, Ashley giật nảy mình: “Sao ngươi…”
Nhìn thấy Trần Nghiệp đi về phía mình, sắc mặt của cô ta trắng bệch, sợ hãi hỏi: “Ronan, ngươi muốn làm gì?”
“Ashley, ngươi cần phải hiểu một chuyện!” Trần Nghiệp vừa nói vừa búng ngón tay.
Lập tức…
“Bốp!”
Ashley giống như bị búa đánh, cả người bị một nguồn sức mạnh vô hình trực tiếp đánh bay, đập thật mạnh lên vách tường sau đó ngã xuống.
Đợi cô ta rớt xuống mặt đất đã ói những ngụm máu to.
“Á!” Ashley kêu thảm một tiếng, sợ hãi la lối: “Ronan, ngươi đã làm gì ta? Ngươi điên rồi sao? Ngươi muốn bị công ty khai trừ sao? Homelander sẽ giết ngươi…”
“Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu nhỉ…” Trần Nghiệp lặng lẽ thở dài một tiếng.
Sau đó nguồn sức mạnh vô hình đó lại đánh Ashley một trận ra bã, khiến tóc tai cô ta rụng lởm chởm, mặt đầy máu me.
“Rắc!” Một cánh tay của Ashley gãy thành tiếng.
“Á!” Cô ta kêu thảm thiết cũng sợ thật rồi, vội vàng rúc vào trong góc không dám nói lung tung một câu nào nữa, vì cô ta nhìn ra được từ trong đôi mắt lạnh lùng của Trần Nghiệp rằng người trước mắt này có thể giết chết cô ta mà không mang áp lực tâm lý một chút nào cả.
Loại ánh mắt máu lạnh này cũng có trên người Homelander!
Đó chính sự coi thường đối với sinh mệnh…

Ngay khi cửa phòng trọ lại mở ra, Ashley vừa bò vừa chạy trốn khỏi căn phòng, một mình đi tới bệnh viện.
Người không biết còn tưởng cô ta bị gì đó…
Trên đường, rất nhiều nhân viên trong công ty nhìn thấy bộ dáng thảm hại của cô ta đều sợ hết hồn, nhưng cứ cố tình cho dù mọi người truy hỏi thế nào cô ta cũng không dám nhả ra một chữ.
Sau khi đến bệnh viện, Ashley vừa kêu bác sĩ xử lý vết thương cho mình vừa gọi điện cho Madelyn.
Hiển nhiên là gọi điện để tố cáo!
Cô ta hy vọng Madelyn có thể đuổi tên ác quỷ Trần Nghiệp này ra khỏi công ty!
Nhưng điều không ngờ là cho dù Ashley có nói mình thảm thiết cỡ nào trong điện thoại thì Madelyn vẫn chẳng mảy may động lòng, ngược lại còn kêu cô ta nhẫn nại, không có việc gì thì đừng chọc Ronan.
Ashley tuyệt vọng rồi…
Một bên khác, Trần Nghiệp tiến vào căn phòng sang trọng ở tầng năm mươi tám, đây là một căn phòng xa hoa cuối cùng còn sót lại trước mắt.
Toàn bộ phòng trọ ước chừng hơn hai trăm mét vuông, đồ trang trí bên trong cũng cực kỳ xa xỉ. Thảm trải sàn lông cừu, sô pha bằng da thật, nhà ăn sang trọng, phòng gym, phòng giải trí… cái gì cũng có hết.
Đừng nói là cho một mình Trần Nghiệp ở mà cho dù có thêm mười người nữa vào cũng sẽ không chật chội tí nào.
Trùng hợp là tầng năm mươi tám tổng cộng chỉ có hai căn phòng, chủ nhân của một căn còn lại chính là Queen Maeve.
Nhìn thấy Trần Nghiệp vào ở trong căn phòng bên cạnh mình, Queen Maeve chỉ nhíu mày rơi vào trầm tư, cũng không có ý chào hỏi hắn.

Thẳng đến tận tối Homelander mới về, đợi sau khi hắn ta tới căn phòng trọ của mình thì trời đã tối mịt.
Chuyện đầu tiên khi trở về chính là gọi Ashley tới phòng mình kêu cô ta báo cáo chuyện xảy ra hôm nay ở công ty. Đây là thói quen thường trực của Homelander.
“Cốc! Cốc! Cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên.
Homelander đang ngồi trên sô pha xem thời sự cũng chẳng quay đầu lại mà đáp: “Vào đi.”
Sau đó Ashley đi vào.
Lúc này cô ta thoạt nhìn có hơi thảm, không chỉ gương mặt sưng tím một mảng lớn mà trên người còn có rất nhiều chỗ đang quấn băng, một cánh tay còn đang phải bó thạch cao cố định.
Tạo hình như vậy cũng khiến Homelander ngây người.
“Ashley, ngươi sao thế? Tai nạn giao thông à?”
Ashley sa sầm mặt mũi nhưng lại không dám lộ ra một chút vẻ bất mãn nào với Homelander.
Đột nhiên cô ta gào khóc đau khổ: “Hu hu hu… là Ronan, là hắn đánh ta thành ra thế này…”
Cô ta khóc vô cùng đau lòng, một nửa là diễn, một nửa là thật.
Cho dù là ở bên cạnh Homelander cả ngày tim treo trên cổ họng nhưng cô ta cũng chưa từng bị đánh tàn độc đến thế!
Thằng cha Ronan này đánh một cô gái như cô ta thật sự không nương tay một chút nào cả!
Homelander nghe thế, sắc mặt chợt thay đổi, lập tức nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ashley, nói rõ ra xem nào.”
Vì vậy, Ashley thêm mắm dặm muối kể lại chi tiết chuyện đã xảy ra ngày hôm nay một lần. Sau khi nghe xong, sắc mặt của Homelander u ám.
Có câu đánh chó phải nể mặt chủ, Ashley chính là con chó của Homelander, Trần Nghiệp đối xử với cô ta như vậy có khác gì với không coi Homelander hắn ta ra gì đâu.
Đặc biệt là sau khi nghe được Madelyn cũng bị Ronan chọc tức không có cách nào, lại càng khiến Homelander bùng lên lửa giận.
“Thông báo cho các thành viên khác lập tức mở cuộc họp!” Giọng nói của Homelander lạnh lùng.

Một lúc sau, toàn bộ thành viên của The Seven đều nhận được thông báo họp.
Tối như vậy còn họp hiển nhiên sẽ đẫn tới một vài người oán trách. Nhưng đối diện với sự uy hiếp của Homelander, cho dù có oán trách cũng chỉ dám lén lút oán trách, chứ ngoài mặt những người này nhận được thông báo cho dù có đang lêu lổng ở tận đẩu đâu cũng phải lập tức chạy về phòng họp của công ty.
Trần Nghiệp đang mát xa hiển nhiên cũng nhận được thông báo, nhưng hắn chỉ liếc mắt một cái rồi ném máy liên lạc qua một bên, kêu cô gái tiếp tục!
Người khác sợ Homelander còn Trần Nghiệp thì không để ý.
Ngoài ra hắn cũng biết muộn như vậy Homelander còn muốn họp chắc chắn là nhắm vào hắn…
Bạn cần đăng nhập để bình luận