Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1116. Đây là muốn trở thành kẻ địch của cả thế giới ư?!

Chương 1116. Đây là muốn trở thành kẻ địch của cả thế giới ư?!
Dù hắn không có bảng thuộc tính cơ bản cao ngất trời mà chỉ là cao thủ Tiên Thiên bình thường thì Trần Nghiệp vẫn có thể nhìn ra sơ hở của đối phương, từ đó lấy yếu thắng mạnh dễ như bỡn!
“Muốn chết!”
Thấy Trần Nghiệp không tránh mà còn dùng nắm đấm đánh trả mình, thanh niên kia cười lạnh, lại gia tăng thêm sức mạnh trên chân.
Hắn muốn đá một phát làm gãy luôn tay Trần Nghiệp, để tiểu tử không biết trời cao đất dày này hiểu rõ sống là phải biết khiêm tốn!
“Răng rắc!”
Lúc nắm tay của Trần Nghiệp va chạm với chân của thanh niên kia thì tiếng xương gãy cũng vang lên.
Ngay sau đó.
“A!”
Thanh niên kia hét toáng lên, thân thể bay ngược về phía sau rồi ngã phịch xuống đất không gượng dậy nổi.
“Chân của ta!”
Thanh niên này nhìn cái chân bị gãy của mình với vẻ mặt kinh hãi, hắn nhìn chòng chọc Trần Nghiệp rồi quát ầm lên: “Ngươi... ngươi đánh gãy chân ta rồi? Sao ngươi dám chứ?”
Trần Nghiệp chẳng buồn để ý tới hắn.
Lúc này trên mặt Trần Nghiệp đang lộ vẻ kinh ngạc.
Bởi vì vừa rồi trong đầu hắn lại vang lên tiếng gợi ý của hệ thống: “Thành công đánh bại đối thủ, đạt được 19 điểm Luân Hồi.”
Hai mắt hắn lập tức sáng rực.
Chẳng lẽ đây là cách thu hoạch điểm Luân Hồi trong thế giới phó bản này ư?
Chỉ cần đánh bại đối thủ là xong? Không cần biết đó là ai cũng được?
Nói vậy thì hắn tha hồ cày điểm rồi!
Mà không đúng!
Đệ tử ngoại môn trước mắt này mới chỉ mang tới 19 điểm Luân Hồi, rõ ràng là không để Trần Nghiệp cày điểm từ người thường rồi, người ta dẫu gì cũng là cao thủ Thông Linh thế mà mới chỉ có 19 điểm, thử hỏi người thường thì đáng mấy điểm đây?
Sợ là nửa điểm cũng chẳng nổi ấy nhỉ?
“Thế nên ý đồ thật sự của hệ thống là để ta đi khiêu chiến các cường giả à?”
Trong lúc Trần Nghiệp còn đang mải suy nghĩ thì thanh niên đối diện đã không nhịn được.
Cái tên đáng chết này, đánh gãy chân hắn rồi mà còn ngẩn ra như thế là sao? Không coi hắn ra gì à?
“Tôn sư đệ, còn ngẩn ra làm gì hả? Mau báo thù cho ta!” Thanh niên cao lớn kia hét lên.
Tôn sư đệ bên cạnh nghe thế thì rất muốn từ chối nhưng lại không dám, hắn chỉ đành tiến lên phía trước, tấn công Trần Nghiệp.
Sau đó.
Hắn cũng bị Trần Nghiệp dùng một chiêu đánh bay...
“Thành công đánh bại đối thủ, đạt được 17 điểm Luân Hồi.”
Lần này điểm còn ít hơn.
Quả nhiên suy đoán của Trần Nghiệp là chính xác.
Việc đánh bại đối thủ rồi thu hoạch được số điểm bao nhiêu đều có liên quan trực tiếp tới thực lực của đối thủ.
Cao thủ Thông Linh cũng chỉ được có mười mấy điểm, như vậy người thường có thể bỏ qua luôn.
“Thế nên hệ thống ngươi định để ta trở thành kẻ địch của vô số cao thủ trong tu tiên giới đấy à?”
Trong lòng Trần Nghiệp chẳng biết nói gì nữa rồi.
“Thứ khốn nạn! Ngươi dám tàn hại đồng môn à?”
Thấy sư đệ cũng bị Trần Nghiệp đả thương, thanh niên kia dù kinh hãi nhưng vẫn cố hô hoán ra vẻ.
Trần Nghiệp lạnh lùng nhìn hắn, trong đầu đang thầm suy tính, nếu giờ đánh chết tiểu tử này thì có thể lấy được nhiều điểm hơn không?
Đương nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Đánh chết đệ tử của Hóa Vũ Môn ngay trước cửa nhà người ta ư?
Trần Nghiệp không phải kẻ ngốc, hắn đương nhiên không thể gây ra chuyện tự tìm đường chết thế được!
Nếu thực lực vẫn còn như cũ thì Trần Nghiệp có lẽ còn có gan thử đấy.
Chỉ là hắn bây giờ căn bản không có thực lực để làm vậy.
Không bận tâm hai tên lâu la này nữa, Trần Nghiệp cứ thế đi thẳng vào cửa Hóa Vũ Môn.
Ngay bên ngoài cùng chính là nơi ở của các đệ tử ngoại môn.
Trần Nghiệp tiến vào trong thì thấy nơi này không khác gì một thị trấn nhỏ nơi phàm thế với rất nhiều phòng ốc, trên đường cũng không thiếu các đệ tử ngoại môn qua lại.
Hắn không nhìn lâu, sau khi hỏi thăm thì cũng tìm được tới chỗ trưởng lão quản lý đệ tử ngoại môn để nhận quần áo của đệ tử.
“Phòng Giáp và Ất đều kín chỗ rồi, giờ chỉ còn phòng chữ Bính là trống, ngươi ở phòng số bảy mươi bảy khu Bính đi!”
Trưởng lão nói xong thì đưa Trần Nghiệp một thẻ phòng.
Lúc Trần Nghiệp đi tới nơi ở của đệ tử ngoại môn mới biết nơi này vô cùng nhộn nhịp.
Có rất nhiều người.
Phần lớn đệ tử của Hóa Vũ Môn đều là đệ tử ngoại môn, phải có tới mấy vạn người.
Đứng thứ hai là đệ tử nội môn, áng chừng có mấy nghìn người.
Sau đó là các quản sự và trưởng lão... từng người đều có cương vị riêng.
Những đại nhân vật như đệ tử chân truyền và thái thượng trưởng lão chỉ là số ít.
Đi tới một chỗ như quảng trường số lượng đệ tử ngoại môn lại càng nhiều hơn.
Mọi người túm năm tụm ba, hoặc giao lưu tâm đắc lúc tu luyện, hoặc chơi trò chơi, thậm chí còn có người ra tay luận bàn với nhau.
Nhìn các đệ tử ngoại môn này làm tay Trần Nghiệp hơi ngứa...
“Nếu ta đánh hết các đệ tử này một lượt thì ít nhiều gì cũng phải lấy được mấy vạn điểm Luân Hồi đấy nhỉ?”
Ý nghĩ này quả thực rất hấp dẫn, có điều Trần Nghiệp vẫn cố nhịn xuống.
Nếu một mình hắn đánh bại hết đệ tử ngoại môn thật thì chắc chắn sẽ khiến đại nhân vật trong Hóa Vũ Môn chú ý.
Tới lúc đó bí mật của mình mà lộ ra thì không ổn.
“Ồ? Sư đệ trông lạ quá?”
Đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói.
Trần Nghiệp quay đầu thì thấy bên trái có ba thanh niên đang nhìn hắn với vẻ tò mò.
“Có vẻ sư đệ mới nhập môn?”
Thanh niên dẫn đầu hỏi.
Trần Nghiệp gật đầu: “Đúng thế.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận