Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1000. Tân khoa trạng nguyên Lưu Tấn Nguyên

Chương 1000. Tân khoa trạng nguyên Lưu Tấn Nguyên
Trong một ngôi nhà dân, vài người đàn ông trẻ tuổi cường tráng đang ngồi vây quanh một chiếc bàn thấp, đếm số thu hoạch ngày hôm nay. Bên cạnh còn một đám người không có cách nào ngồi vào bàn túm tụm quanh đó nữa.
Mấy người này đa phần là thiếu niên, trẻ con và phụ nữ. Hình tượng của mỗi một người đều được hóa trang trông khá thê thảm, phỏng chừng là chiêu trò ăn xin. Trong đó, thiếu niên đã trộm mất túi tiền của Lý Tiêu Dao cũng ở luôn đây.
Bọn họ nhìn mấy người đàn ông cường tráng ngồi bên bàn đếm tiền, trong đôi mắt lộ ra vẻ ngưỡng mộ nhưng lại không dám lại gần.
Cuối cùng, vài người đàn ông ngồi bên bàn đếm tiền đó dừng động tác trong tay lại.
Người dẫn đầu bảo: “Hôm nay thu hoạch cũng không tệ, tối nay thêm món.”
Nghe được lời này, rất nhiều đứa trẻ phát ra tiếng hô mừng rỡ.
Người đàn ông lại nói: “Hôm nay người có công lớn nhất là Tiểu Ngũ, lát nữa có thể tới nhà bếp nhận một cái đùi gà.”
Thiếu niên tên “Tiểu Ngũ” mừng rỡ như điên. Mấy đứa trẻ khác thì lại nhìn hắn ta với vẻ mặt ngưỡng mộ.
Thấy một cái đùi gà đã có thể khiến cho đám thiếu niên này ngưỡng mộ ghen tỵ và đố kỵ, mấy người đàn ông ngồi bên bàn đều cười khinh thường. Bọn họ chẳng cần làm gì hết mà vẫn có thể ăn sung mặc sướng. Mà mấy đứa trẻ và phụ nữ này chính là công cụ kiếm tiền của bọn họ.
“Đại ca, lát nữa ăn xong tới Hương lâu chơi không?”
“Được đấy!”
“Cùng đi nhé.”
Mấy người đàn ông bắt đầu bỏ tiền vào lại trong túi, chuẩn bị ăn cơm.
Vừa cất tiền xong, dị biến đột nhiên xuất hiện.
“Rắc!”
Nóc nhà bất chợt thủng một lỗ to, xà nhà và gạch ngói rơi xuống dưới vừa vặn đập trúng người mấy tên đàn ông đó khiến bọn họ kêu la thảm thiết không ngừng.
Lão đại đó là người xui xẻo nhất, trực tiếp bị một thanh xà nhà đập trúng, máu me khắp mặt, đầu bị đập lõm một vết, ngã bịch xuống đất không ngắc ngoải gì nữa.
Rõ ràng là đã chết rồi.
Biến cố đột nhiên xảy tới dọa tất cả mọi người sợ hãi.
Sau đó có hai bóng người từ trời đáp xuống.
Vừa nhìn thấy có người xông vào, mấy đứa trẻ và nhóm phụ nữ đều vô cùng nhạy bén, trong nháy mắt đã chạy mất tăm, chỉ còn lại mấy tên cầm đầu xui xẻo bị đánh là còn đang kêu thảm.
Trần Nghiệp liếc mắt nhìn mấy người này, vung tay một cái, toàn bộ túi tiền đều bay vào trong tay hắn, cũng bao gồm cả túi của Lý Tiêu Dao.
Sau đó, hắn không quan tâm đến sự sống chết của bọn họ, mặc cho mấy người này tiếp tục bị đè, định dẫn Triệu Linh Nhi rời khỏi đây.
“Cứu ta!”
“Cứu chúng ta với!”
Nghe tiếng cầu cứu của mấy người này, gương mặt xinh đẹp của Triệu Linh Nhi lộ ra vẻ không đành lòng, hình như muốn cứu người.
Trần Nghiệp nhìn cô ta và hỏi: “Linh Nhi, mềm lòng rồi sao?”
“Tiểu Bạch ca ca, bọn họ…”
“Bọn họ còn đáng ghét hơn mấy tên trộm đó!”
Không đợi cô ta nói cho xong, Trần Nghiệp đã ngắt lời: “Nếu ta đoán không lầm thì mấy đứa trẻ trộm cắp đó đều là bị mấy người này ép ra ngoài cả.”
“Sao có thể như vậy được?” Triệu Linh Nhi dường như vẫn hơi không hiểu được.
Trần Nghiệp đáp: “Mấy người này tham ăn lười làm, chơi bời lêu lổng, bản thân không có bản lĩnh kiếm tiền nên đặt mưu đồ lên người người khác. Bọn họ lừa một vài đứa trẻ ở khắp các nơi tới huấn luyện bọn nhỏ thành ăn trộm. Nếu là đứa trẻ không có bản lĩnh trộm cắp sẽ cố tình bị tra tấn thành tàn phế, để bọn chúng ra ngoài ăn xin kiếm tiền. Mà toàn bộ tiền lũ trẻ liếm được đều sẽ rơi hết vào túi bọn họ, bọn họ chỉ bằng lòng cho mấy đứa trẻ này một miếng ăn, đảm bảo không chết đói là được.”
“Nếu cứ tiếp tục như vậy mãi, mấy đứa trẻ này chí ít còn có thể sống, nhưng chỉ cần đợi đến năm thiên tai, hoặc là mấy đứa trẻ này không còn kiếm được tiền nữa, bọn họ sẽ vứt bỏ tất cả mọi người, mặc cho tụi trẻ chết đói chết rét…”
“Linh Nhi, ngươi nói xem mấy người này có đáng chết không?”
Nghe mấy lời mà Trần Nghiệp nói xong, gương mặt xinh đẹp của Triệu Linh Nhi trắng bệch, trừng mắt nhìn mấy tên cặn bã này với vẻ dữ tợn.
“Tiểu Bạch ca ca, cảm ơn ngươi đã nói với ta những chuyện này, chúng ta đi.”
Trần Nghiệp gật đầu, dẫn Triệu Linh Nhi rời đi.
Tối nay hắn cố tình dẫn cô ta tới chứng kiến một mặt tối tăm của thế gian này, cốt là muốn dạy cô ta biết nhẫn tâm hơn.
Trong cốt truyện nguyên tác, Triệu Linh Nhi quá lương thiện. Tương lai đợi sau khi hắn hoàn thành nhiệm vụ, nếu cô ta vẫn có loại tính cách này sẽ rất dễ chịu thiệt trong xã hội. Đặc biệt cô ta còn là người cần phải kế thừa nước Nam Chiếu trong tương lai, càng cần phải cứng rắn quả quyết hơn.
Trước mắt xem ra dụng tâm của Trần Nghiệp cũng không uổng phí…
Đợi sau khi bọn họ đi, nếu mấy tên cặn bã này không được cứu chữa chắc chắn có khả năng sẽ chết ở đây.

Ngày hôm sau, Lý Tiêu Dao say xỉn ngủ đến trưa mới tỉnh.
Ba người đang dùng bữa trên tầng hai thì đột nhiên đầu phố phía xa truyền tới những tiếng khua chiêng gõ trống, thu hút sự chú ý của rất nhiều người trên phố.
Đám người Lý Tiêu Dao trên tầng hai cũng chuyển tầm mắt qua đó.
Từ xa chỉ thấy rất nhiều nha dịch của quan phủ giơ hoành phi, đang dọn đường mở lối, khua chiêng gõ trống, còn lại là từ đội tùy tùng truyền tới.
“Đại ca, bọn họ đang làm gì vậy? Tấm biển đó to quá!” Lý Tiêu Dao hỏi.
Triệu Linh Nhi cũng lộ ra vẻ mặt tò mò. Ánh mắt của Trần Nghiệp xa hơn hai người này, nhìn thấy người cưỡi trên con ngựa cao ở chính giữa đội ngũ, lập tức tim đập mạnh một cái.
Hắn nhận ra ngay đó chính là trạng nguyên lang đang tuần phố.
Trong cốt truyện nguyên tác, ngày đầu tiên Lý Tiêu Dao và Triệu Linh Nhi tới Tô Châu đã gặp trạng nguyên lang Lưu Tấn Nguyên đi tuần phố.

Sở dĩ hiện tại biến thành ngày thứ hai mới gặp là vì đám người Trần Nghiệp tới thành Tô Châu sớm một ngày.
Không đợi Trần Nghiệp mở miệng, nha dịch đi đằng trước trên phố đã cao giọng hô: “Tân khoa trạng nguyên hồi phủ thăm thân, xin mọi người nhường đường!”
Dân chúng vừa nghe mới biết hóa ra là tân khoa trạng nguyên trở về, lập tức càng thêm náo nhiệt, ra sức chen lên, chỉ muốn được xin tí vía.
Trong lúc nhất thời, Lưu Tấn Nguyên ngồi trên con ngựa cao tỏa sáng vô hạn.
Lý Tiêu Dao chướng mắt người khác đắc ý hơn mình, không nhịn được mà lầm bầm: “Một trạng nguyên thôi mà, có gì ghê gớm lắm đâu.”
Triệu Linh Nhi thì lại không hiểu, tò mò hỏi: “Tiểu Bạch ca ca, trạng nguyên là sao? Tại sao hắn lại nhận được sự chào đón của nhiều dân chúng như thế?”
“Trạng nguyên là người đỗ hạng nhất trong khoa thi toàn quốc, trong những người đọc sách có thể nói là một trong những người thông minh nhất, quả thật vô cùng lợi hại.”
Hắn kiên nhẫn giải thích cho Triệu Linh Nhi: “Ngoài ra, dân gian còn có một cách nói khác rằng trạng nguyên lang là Văn Khúc Tinh trên trời hạ phàm, có thể mang tới vận may, những người dân này hăng hái muốn lại gần trạng nguyên lang như vậy là muốn được hưởng tí vía may mắn.”
Triệu Linh Nhi nhìn Trần Nghiệp với vẻ tôn sùng: “Tiểu Bạch ca ca, ngươ thật lợi hại, cái gì cũng biết.”
Lý Tiêu Dao ở một bên nhìn thấy một màn này cũng ghen muốn chết. Trong lòng hắn ta không khỏi than thầm, bao giờ mới có thể gặp được thiên nữ chân mệnh của mình đây?
Bằng không ngày nào cũng ở bên cạnh đại ca ăn cơm chó cũng quá khó chịu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận