Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện
Chương 961. Homelander là cha sao? Vậy Ronan chính là ông nội!
Tổng bộ công ty Vought.
Madelyn gặp Edgar và nói lại chuyện đã xảy ra trong phòng họp The Seven hôm nay một lần, sau đó bảo: “Stan, rất xin lỗi, ta không điều tra chi tiết tên Ronan này, vì sơ suất của ta lại mang tới tai họa ngầm cho công ty.”
Tuy rằng Edgar là một Niggar nhưng trên người hắn ta cũng không có mấy thói quen xấu dã man đó, ngược lại càng giống một quý ông nho nhã hơn, nghe được lời này, Edgar cười đáp: “Madelyn, biểu hiện của ngươi vẫn luôn rất xuất sắc, chuyện này cũng không thể đổ lên đầu ngươi được… ngoài ra, sự xuất hiện của Ronan chưa chắc đã trở thành tai họa ngầm.”
Một câu cuối cùng khiến Madelyn sững sờ. Edgar tiếp tục nói: “Ta hiểu mấy năm Homelander vẫn luôn khiến ngươi lo lắng bất an, cho nên ngươi sợ lại xuất hiện thêm một Homelander nữa.”
“Madelyn, chỗ khiến người sợ hãi nhất của Homelander là sức mạnh có thể không kiêng nể gì đó của hắn ta, giống như một quả bom hẹn giờ, một khi mất kiểm soát sẽ tạo thành uy hiếp cực lớn.”
Mấy lời này khiến Madelyn đồng cảm sâu sắc.
Thật ra bà ta nào có thích Homelander đâu.
Trong cốt truyện nguyên tác, trước khi Madelyn chết đã từng nói mình sợ Homelander. Sở dĩ bà ta vẫn luôn lá mặt lá trái với hắn ta chẳng qua là vì sợ hắn ta mất khống chế!
“Bây giờ sự xuất hiện của Ronan chính là một cơ hội xoay chuyển sự việc!” Edgar mỉm cười và nói.
Madelyn cũng là một người thông minh, lập tức ý thức được suy nghĩ của hắn ta.
“Stan, ý của ngươi là để Ronan đến kiềm chế Homelander?”
Edgar mỉm cười gật đầu, đáp: “Khi trên lôi đài xuất hiện hai tay đấm sức lực ngang nhau, quyền lực của trọng tài mới là lớn nhất! Madelyn, tiếp theo đây chuyện mà ngươi phải làm chính là trở thành trọng tài giữa bọn họ!”
Đôi mắt của Madelyn sáng ngời, bà ta nghĩ ngợi cẩn thận lời mà Edgar nói, cảm thấy tính khả năng rất cao, vì Madelyn bà ta vốn chính là cao thủ chơi mánh khóe và lòng người!
Nhưng bà ta vẫn hơi lo lắng như cũ: “Stan, nếu hai người bọn họ liên hợp lại, vậy cũng không còn người nào có thể ngăn cản được bọn họ nữa.”
Edgar mỉm cười lắc đầu: “Người giống như bọn họ đều là con sói kiêu ngạo trong đàn sói, sói sẽ không hợp tác với một con sói khác đâu…”
…
Cùng lúc đó, trong tòa nhà The Seven.
Homelander cũng đang ở trong văn phòng của mình gặp The Invisible Man.
Năng lực thần kỳ của The Invisible Man chính là cơ thể bao gồm cả đầu lẫn móng tay đều có thể hoàn toàn vô hình, khiến cho người này thoạt nhìn giống như một bộ đồ đang di chuyển, vô cùng quái dị.
“Chào buổi tối anh bạn.” Nhìn thấy Homelander, The Invisible Man tự động chào hỏi rất thân thiết.
Nếu là lúc tâm trạng của Homelander tốt, có khả năng cũng sẽ trông bình dị dễ gần, hòa hợp với người khác.
Nhưng nếu tâm trạng của hắn ta không tốt, vậy hắn ta chính là Homelander cao ngạo, những nhân loại khác chỉ là con kiến, không xứng lại gần hắn ta.
Lúc này, đương nhiên tâm trạng của Homelander chẳng tốt gì cho cam. Cho nên The Invisible Man cũng ngậm miệng ngay.
Thấy bộ dáng không vui vẻ cho lắm của Homelander, The Invisible Man lập tức sửa miệng nói: “Homelander, không biết có chuyện gì có thể cống hiến sức lực cho ngươi vậy?”
Nhìn ra được thái độ của The Invisible Man đối với Homelander cũng rất khiêm tốn.
Tuy rằng làn da của hắn ta có thể nói là đao thương bất nhập, mức độ cứng chắc có thể so với đá nhưng Homelander muốn giết chết hắn ta vẫn sẽ có cách như cũ.
Ngoài ra năng lực ẩn thân của hắn ta cũng không thoát khỏi siêu thị lực của Homelander.
Đối với thái độ của The Invisible Man, Homelander rất hài lòng, hắn trầm giọng nói: “Ta cần ngươi giúp ta trông chừng Ronan, một ngày hai mươi tư tiếng canh chừng tên này, cho dù hắn ta đi nhà xí cũng phải nói cho ta biết hắn thải ra màu gì!”
Nghe được lời này, tuy The Invisible Man đã sớm có dự liệu nhưng lúc này sắc mặt vẫn rất khó coi như cũ, vì tối nay sức mạnh mà Ronan thể hiện ra hoàn toàn không yếu hơn Homelander, người này chắc chắn là một cường giả vô cùng khủng khiếp.
Kêu hắn ta nhìn chằm chằm vào một nhân vật đáng sợ như vậy, một khi bị phát hiện sợ là chỉ có một con đường chết!
Nhiệm vụ này thật sự quá nguy hiểm. Nhưng The Invisible Man lại không dám trực tiếp từ chối Homelander…
Thấy hắn ta thật lâu vẫn không nói gì, Homelander hừ lạnh một tiếng: “Sao thế? Ngươi có vấn đề gì sao? The Invisible Man?”
Dưới ánh nhìn chòng chọc của Homelander, The Invisible Man chỉ có thể căng da đầu đồng ý, đáp: “Không thành vấn đề, Homelander, ta sẽ trông chừng hắn thật chặt.”
Tuy rằng nhìn chằm chằm vào người mới đó có khả năng sẽ rất nguy hiểm nhưng nếu từ chối Homelander thì nguy hiểm sẽ lập tức giáng xuống ngay…
Có được câu trả lời chắc chắn của hắn ta, lúc này Homelander mới thu lại tầm mắt, lạnh lùng nói: “Nhiệm vụ giao cho ngươi sẽ không kéo dài quá lâu, vì không bao lâu sau ta sẽ chính tay giết chết Ronan!”
Nghe được lời này, trái tim của The Invisible Man rớt bịch một cái!
Hắn ta cũng không nghi ngờ Homelander có làm được hay không.
Tuy rằng người mới đó quả thật đã thể hiện ra sức mạnh và lực phòng thủ không thua gì Homelander, nhưng theo quan điểm của The Invisible Man người mới đó không có khả năng là đối thủ của Homelander như cũ. Vì Homelander còn rất nhiều năng lực mạnh mẽ khác nữa, siêu bay, mắt laser, và siêu tốc độ… chính nhờ những năng lực mạnh này mới khiến Homelander vẫn luôn vô địch thiên hạ, được gọi là siêu anh hùng mạnh nhất trong lịch sử.
“Ta hiểu rồi, Homelander.”
…
Ngày hôm sau, sau khi Trần Nghiệp tỉnh lại lập tức phát hiện người xung quanh trở nên có hơi khác thường.
Hắn đi trong công ty, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn với ánh mắt kính sợ, mà không còn coi thường giống như hôm qua nữa. Càng có người nhìn thấy hắn đi đến đã dừng bước từ xa, khom người đợi, để hắn đi trước…
Trần Nghiệp đi tới nhà ăn dùng bữa, chào đón hắn vừa vặn là The Deep và A Train.
The Deep sợ đến mức vội vàng nhường đường.
A Train vốn còn muốn giữ thể diện của mình, chào hỏi Trần Nghiệp gì đó, nhưng vừa nhìn bộ dáng sợ hãi của The Deep cũng lùi sang một bên theo.
Nhìn bóng người đi tới của Trần Nghiệp, A Train không nhịn được mà thở dài. Vốn mỗi ngày đối diện với áp lực của Homelander đã khiến hắn ta có hơi khó thở rồi, bây giờ thì hay lắm, lại thêm một ông nội nữa!
Nhưng điều không ngờ là Trần Nghiệp đi tới trước mặt hai người lại đột nhiên dừng bước: “Không cần phải như vậy, chúng ta là đồng đội chung nhóm cơ mà.”
Nói xong, hắn vỗ lên vai The Deep, tươi cười rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của hắn, A Train không nhịn được mà bảo: “Tên này thoạt nhìn hình như không khó ở chung cho lắm…”
The Deep hé miệng, vốn muốn nhắc nhở A Train đừng để bị lừa. Hắn ta đã tận mắt nhìn thấy khí thế mạnh mẽ đáng sợ đến cực điểm đó của Trần Nghiệp.
Nhưng lời đến bên miệng, The Deep vẫn không thể nói ra…
Bạn cần đăng nhập để bình luận