Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 860. Đả kích to lớn liên tiếp!

Chương 860. Đả kích to lớn liên tiếp!
“Cha! Lăng nhi, con bé…” Một người phụ nữ trung niên bật khóc trong đau khổ.
Diện mạo của người này có vài phần tương tự với Tống Lăng Dung, đây chính là mẹ ruột của cô.
Ông cụ nhìn về phía con dâu, thở dài một tiếng: “Đây là sự lựa chọn của con bé, là mệnh của nó!”
Người phụ nữ trung niên nghe vậy, chỉ khóc mà không còn lời nào để nói.
Tiếng khóc của bà ta khiến nhà họ Tống càng tăng thêm vài phần đau buồn.
Ánh mắt của ông cụ thì lại liếc về phía đám con cháu xung quanh, trong mắt hiện qua một tia thất vọng. Thế hệ con cháu của ông ta không ít, nhưng người xuất sắc giống như Tống Lăng Dung lại chỉ có một.
Nếu có bất cứ một vãn bối nào có thể phấn đấu thì ông cụ cũng sẽ không ngay lập tức dặn con trai cả từ chức và kêu con trai thứ đừng tranh giành, thậm chí ông cụ còn có thể đoán trước đợi sau này ông cụ chết, nhà họ Tống chắc chắn sẽ liên tục tuột xuống dốc…
Tuy rằng biết những điều này nhưng ông cụ lại không biết làm thế nào.
Ông cụ nhìn về phía con trai cả của mình, thấp giọng dặn dò: “Hậu sự của con bé Lăng, thằng cả, giao lại cho con lo liệu, nhất định phải làm thật nở mày nở mặt.”
Bác cả của Tống Lăng Dung nghe thế, trước tiên là sững sờ. Trong trí nhớ của hắn ta, cha ruột của mình vẫn luôn là một người khiêm tốn…
Nhưng người bác cả này cũng là một người thông minh, rất nhanh đã hiểu được dụng ý làm vậy của ông cụ.
Lễ tang làm lớn hiển nhiên cần mời người tới phúng viếng. Những người nhà họ Tống này đã tích góp được không ít quan hệ nhân sinh, đặc biệt là Tống Lăng Dung đã từng giúp đỡ không ít người.
Đến lúc đó những người này xuất hiện trong tang lễ của nhà họ Tống, hiển nhiên có thể mang tới hiệu quả trấn nhiếp kẻ thù chính trị. Lại thêm nhà họ Tống chủ động nhường bước, chắc chắn những kẻ thù chính trị cũ đó cũng không dám quá nhắm vào nhà bọn họ.
Nghĩ đến đây, bác cả không nhịn được mà chảy nước mắt. Đều là con cháu bất hiếu mới khiến ông cụ hao tâm tổn sức vì nhà họ Tống như vậy.
“Cha, con biết rồi, cha yên tâm, chuyện này con hất định sẽ làm tốt, để Lăng nhi đi một cách nở mày nở mặt…”
Ông cụ gật đầu, sau đó lại ho khan dữ dội.
Mấy đứa con thấy thế vội vàng đi lên hỏi han.
“Cha, cha sao thế?”
“Có cần kêu bác sĩ Ngô qua khám không?”
“Đỡ cha đi nghỉ ngơi trước đi.”
Ông cụ xua tay ý bảo các con đừng động vào mình. Ông cụ biết bây giờ mình vẫn chưa thể ngã xuống, bằng không nhà họ Tống mất đi người đáng tin cậy sợ là rất nhanh sẽ tan rã.
Sau đó, ông cụ chống gậy chuẩn bị đứng dậy hoạt động cơ thể rắn chắc một chút. Nhưng điều không ngờ là mới vừa đứng lên đột nhiên ông cụ cảm thấy choáng váng, trời đất xoay vòng, sau đó trước mắt tối đen…
“Cha!”
“Mau gọi bác sĩ!”
Hơn tám giờ sáng, Trần Nghiệp đang trong giấc mộng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Hiển thị cuộc gọi tới là bạn gái nhỏ của hắn “Đường Ngọc Đình!”
Trần Nghiệp nhận máy với vẻ lười biếng.
Đầu bên kia điện thoại lại là tiếng khóc nức nở của Đường Ngọc Đình!
Sau một lúc nghe xong tiếng khóc của cô, sắc mặt của Trần Nghiệp đột nhiên thay đổi, đứng bật dậy khỏi ổ chăn.
“Được, ta sẽ lập tức qua đó ngay.”
Nói xong câu này, Trần Nghiệp cúp máy, lập tức rửa mặt thay quần áo sau đó bay thẳng ra khỏi cửa sổ phóng lên trời, hướng về phía nhà họ Tống.
Nói ra thì căn nhà mà hắn đang ở hiện tại vẫn là của Tống Lăng Dung tặng cho hắn, cách nhà họ Tống rất gần.
Mười mấy giây sau, Trần Nghiệp đã tới trên bầu trời nhà họ Tống.
Hắn từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy lúc này nhà họ Tống có rất nhiều người, không ít người nhà họ Tống hoặc là mặt mày lo lắng, hoặc là mang vẻ mặt mê mang.
Trước thì Tống Lăng Dung xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở không gian Luân Hồi, sau thì ông cụ Tống bệnh tình nguy kịch…
Hai nhân vật trụ cột của nhà họ Tống liên tiếp ngã xuống khiến con cháu nhà họ Tống này hoàn toàn mất chỗ dựa.
Trần Nghiệp tìm bóng dáng của Đường Ngọc Đình trong sân rồi đáp từ trên trời xuống, trực tiếp xuất hiện trước mặt cô.
Cô nhóc này có vẻ đã chạy cả đêm tới đây, trên gương mặt xinh đẹp mang theo vẻ sốt ruột và mệt mỏi nặng nề.
Nhìn thấy Trần Nghiệp đột nhiên từ trời giáng xuống, trên gương mặt đẹp đẽ của Đường Ngọc Đình lập tức lộ ra vẻ vui mừng như thể đã tìm được người đáng tin cậy.
“Trần Nghiệp! Chàng tới rồi…”
Trần Nghiệp gật đầu, mở miệng hỏi: “Bây giờ tình hình của ông cụ thế nào rồi?”
Đường Ngọc Đình vừa khóc vừa đáp: “Bác sĩ nói tình trạng của ông ngoại không lạc quan cho lắm…”
Sắc mặt của Trần Nghiệp hơi nặng nề, bảo: “Dẫn ta qua đó.”
Khỏi cần Đường Ngọc Đình dẫn, sự xuất hiện của hắn đã sớm làm kinh động đến người nhà họ Tống.
Đệ nhất cao thủ toàn cầu nổi danh lừng lẫy tới cửa, sau khi người nhà họ Tống có được tin tức đã lập tức ra ngoài đón tiếp long trọng.
Chỉ thấy một đám đông người nhà họ Tống bước ra khỏi phòng, người dẫn đầu là bác cả của Tống Lăng Dung.
“Ngài Trần, cảm ơn sự ghé thăm của ngươi, nhà gặp chuyện lớn tiếp đón không chu toàn, xin được lượng thứ.”
Bác cả bắt tay Trần Nghiệp, nói với vẻ mặt nặng nề.
Trần Nghiệp không quen người nhà họ Tống, hắn chỉ quen Tống Lăng Dung…
Lúc này đương nhiên hắn không biết trong đám người có một đôi vợ chồng trung niên đang nhìn chằm chằm vào hắn mà không chớp mắt. Nếu như hắn để ý nhất định có thể phát hiện ra một đôi vợ chồng trung niên này lớn lên có vài phần giống với Đường Ngọc Đình.
Bọn họ chính là cha mẹ của cô.
Nhà họ Tống xảy ra chuyện lớn như vậy, thân là cậu, cha của Đường Ngọc Đình cũng lập tức chạy tới.
Mà đối với đối tượng qua lại của con gái cũng không phải bí mật gì. Lần này gặp được chính chủ đương nhiên phải quan sát cẩn thận xem con rể tương lai trông như thế nào…
Đương nhiên với trường hợp hiện tại đôi bên cũng không tiện làm quen chào hỏi. Cho nên cha mẹ của Đường Ngọc Đình cũng chỉ quan sát hắn một phen mà không làm ra bất cứ hành động nào khác.
“Ta có thể thăm ông cụ không?” Trần Nghiệp mở miệng bảo.
Bác cả nghe thế lập tức gật đầu, nói: “Ngài Trần, mời đi theo ta.”
Dựa theo thân phận của ông cụ Tống đương nhiên người bình thường không thể đi gặp, cho dù sắp chết cũng không được.
Nhưng Trần Nghiệp có thân phận gì?
Hắn muốn gặp người khác đã là nể mặt rồi.
Hắn đi theo bác cả đó tới một căn phòng rộng rãi.
Phong cách trang trí trong phòng vô cùng phục cổ, toàn bộ bàn ghế bàn trà đều làm từ gỗ, có thể nhìn ra được chủ nhân của căn phòng là một người hoài niệm.
Lúc này trên chiếc giường duy nhất trong phòng có một người già đầu tóc hoa râm nằm trên đó. Người già này thoạt nhìn cực kỳ suy yếu, hô hấp đã cực kỳ nhỏ bé, rõ ràng đã đi đến bước dầu hết đèn tắt.
Một bác sĩ cao tay mặc áo blouse đang khám cho ông cụ.
Sau một lúc lâu, bác sĩ lớn tuổi này dừng động tác trong tay, đứng dậy lắc đầu với người nhà họ Tống, vẻ mặt thở dài.
Tuy rằng không nói gì cả nhưng tất cả mọi người đều biết ý tứ của bác sĩ.
Ông cụ nhà họ Tống sợ là không được rồi.
Thế này thực ra cũng bình thường thôi, dù sao bây giờ ông cụ cũng đã hơn tám mươi tuổi…
Người già cao tuổi như vậy gặp phải đả kích mà ngã xuống cũng là chuyện không thể bình thường hơn được.
Nhà họ Tống có không ít con gái lập tức bật khóc.
Đàn ông cũng mang vẻ mặt khó coi và đau khổ.
Vị bác sĩ này thấy thế mới nói khách sáo vài câu với bác cả rồi định rời đi.
Người bên ngoài cũng nhận ra được gì đó.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ người nhà họ Tống đều bật khóc.
Lúc này, đột nhiên trong lòng Trần Nghiệp khẽ động …
Bạn cần đăng nhập để bình luận