Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 980. Ngạc nhiên chưa? Bất ngờ chưa?

Chương 980. Ngạc nhiên chưa? Bất ngờ chưa?
Giờ này khắc này, người dân trên toàn bộ lục địa Bắc Mỹ đã nhìn thấy một màn cả đời khó quên.
Bầu trời như sụp xuống rồi!
Trời xanh rộng lớn lại trong nháy mắt nứt vỡ thành vô số mảng… Sau đó, thế giới rơi vào trong bóng tối của tuyệt vọng. Vệ tinh cũng ngay lập tức mất đi toàn bộ chức năng. Cơ thể vĩ ngạn đó biến mất trong tầm mắt của vô số người.
“Kỳ lạ! Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao không xem được tivi nữa?”
“Người biết bay vừa rồi đó rốt cuộc là ai? Lẽ nào hắn thật sự muốn phá hủy mặt trăng sao?”
“Này! Ông chủ, tivi nhà ngươi có thể sửa xong sớm được không?”
“Tổng thống nói người đó chính là con át chủ bài của bọn họ? Lạ thật ấy! Rõ ràng người đó là thần cơ mà! Nói hắn là thượng đế ta cũng tin!”
“Không sai, nếu chính phủ có thể nghiên cứu ra con át chủ bài như vậy thì thế giới đã sớm bị thống nhất rồi.”
“Ngược lại ta biết được vài tin đồn, lẽ nào có liên quan đến chuyện này chăng?”
“Anh bạn! Là tin đồn gì vậy? Ta có một người bạn muốn nghe, có thể nói chi tiết được không?”
“Lừa đấy! Toàn bộ chuyện này đều là một cú lừa, những gì mà các ngươi nhìn thấy đều là giả hết!”
“Không! Đây là thần dụ, các vị thần sắp trở về rồi…”

Thời buổi này, internet vẫn chưa phát triển, rất nhiều người đi trên phố muốn tìm bóng dáng của mặt trăng, kết quả lại chẳng tìm được gì cả. trong lúc nhất thời, các loại suy đoán vô cùng khoa trương nổi lên.
Trong Nhà Trắng, điện thoại của rất nhiều nghị viên bao gồm cả tổng thống đại nhân đều bị gọi đến cháy máy. Toàn là người gọi tới để hỏi thăm tin tức. Nhưng nhìn tình hình trước mắt bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Có ai có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Tổng thống đầu óc rối bời lớn tiếng quát.
Một kỹ thuật viên đáp: “Thưa ngài, toàn bộ vệ tinh của chúng ta đều đã mất liên lạc, bây giờ chúng ta tương đương với bị mù, không nhìn rõ mọi thứ bên ngoài…”
Lúc này, điện thoại của tổng thống lại vang lên, người gọi tới rõ ràng là thủ tướng của các quốc gia khác. Sắc mặt của tổng thống khó coi, không chọn nhận máy mà trực tiếp tắt nguồn.
“Vậy mặt trăng thật sự đã bị phá hủy rồi sao?” Tổng thống mở miệng hỏi.
“Căn cứ theo manh mối hiện tại thì… chắc là đúng vậy.”
Nghe được lời này, nội tâm của đám người trong phòng họp đều chấn động.
Đó chính là một hành tinh lận!
Cho dù chỉ là vệ tinh của Trái Đất nhưng đường kính của mặt trăng cũng đạt đến ba nghìn bốn trăm bảy mươi sáu kilomet, tổng diện tích đạt đến ba mươi tám triệu kilomet vuông, lớn hơn diện tích lãnh thổ của bất cứ quốc gia nào trên địa cầu gấp nhiều lần!
Một thiên thể lớn như thế lại biến mất một cách im hơi lặng tiếng.
Thế này cũng đáng sợ quá rồi.
Chỉ nghĩ thôi đã khiến người lạnh toát.
Nếu như một quyền vừa rồi của người đàn ông đó là đánh vào địa cầu vậy địa cầu sẽ thành ra thế nào?
Vô số người đều đang suy đoán về vấn đề này trong lòng, kết quả có được hoàn toàn giống nhau.
Đó chính là Trái Đất sẽ biến mất khỏi hệ Mặt Trời…
Tổng thống hít một hơi thật sâu, tiếp tục mở miệng hỏi: “Vị đó thì sao? Còn liên lạc được không?”
Meghan nghe thế, dẫn đầu đáp: “Điện thoại của hắn đang ở trong tay nhân viên của chúng ta, về phần bản thân hắn, trước mắt vẫn chưa về công xưởng, không biết đi đâu rồi.”
Một vị nghị viên đột nhiên bảo: “Tim hắn đi! Không tiếc bất cứ giá nào cũng phải tìm được hắn!”
“Chúng ta cần hắn!”
Lời này có được sự tán dồng của phần lớn người trong phòng hop.
Trước không nói sự tồn tại của người đàn ông đó có sức chấn nhiếp, có sự hỗ trợ lớn bao nhiêu trong việc nước Mỹ chinh phục thế giới, mà chỉ riêng một năng lực thần kỳ cải lão hoàn đồng của đối phương đã đủ khiến vô số người phát điên rồi.
Ở đây còn có rất nhiều nghị viên vẫn chưa được hưởng thụ lợi ích từ năng lực đó, nên làm sao có thể cho phép người đó biến mất được?
Vì thế, tổng thống ra lệnh cho Meghan: “Meghan, nhiệm vụ tìm người do ngươi toàn quyền phụ trách, tất cả các bộ phận đều sẽ phối hợp với ngươi.”
Meghan nhận được mệnh lệnh lập tức đi làm.
Cô ta phát động toàn bộ nhân lực trong CIA đi tìm người, nhưng không ngờ sau ba tiếng đồng hồ lại thật sự tìm được người. Chủ yếu là Trần Nghiệp cũng không rời khỏi phạm vi thành phố. Thời gian nhiệm vụ của hắn vẫn chưa đến đương nhiên sẽ không trở về trước.
“Ngài Trần!”
Khi Meghan tìm được hắn, Trần Nghiệp đang ngồi trong một quán bar uống rượu.
“Sao ngươi lại ở đay?”
“Sao thế? Ta muốn đi đâu còn phải báo cáo với các ngươi sao?”
Vừa nghe được lời này, Meghan sợ hết hồn.
“Không, không… ngài Trần, ý của ta là vụ hợp tác giữa chúng ta vẫn luôn rất thoải mái, không phải sao?”
Trần Nghiệp cười nhạt: “Vậy quan hệ hợp tác đến đây là kết thúc, bây giờ các ngươi có thể rời đi, đừng quấy rầy ta uống rượu.”
Qua nửa tiếng nữa, hắn có thể rời khỏi nơi này.
Thần chết dường như cũng biết không có cách nào làm gì được Trần Nghiệp nên đã từ bỏ việc tiếp tục đuổi giết hắn.
Thần kinh của Trần Nghiệp căng như dây đàn lâu như vậy, gần đây ngay cả ngủ cũng chẳng ngủ được mấy, bây giờ chỉ muốn thoải mái một phen thôi.
Nhưng Meghan cũng không biết mấy chuyện này. Nghe thấy Trần Nghiệp nói hợp tác kết thúc, sắc mặt của cô ta lập tức thay đổi, nhưng cô ta lại không dám cưỡng chế Trần Nghiệp mà chỉ đành vội vàng liên lạc với tổng thống báo cáo tin tức.
Lúc này, cuộc họp tại Nhà Trắng vẫn chưa kết thúc. Chủ yếu là chuyện xảy ra trong hôm nay quá lớn, lúc này mấy quan chức cấp cao này đều đang nghĩ nên dùng cách gì để khiến mình có được lợi ích trong đó.
Sau khi cuộc gọi của Meghan gọi tới, nói lại suy nghĩ của Trần Nghiệp, sắc mặt của toàn bộ người trong phòng họp đều thay đổi.
Một nghị viên lập tức vội vàng kêu la: “Hợp tác kế thúc? Không thể nào! Hắn không thể đơn phương giải trừ quan hệ hợp tác, sự uy hiếp của thần chết vẫn chưa bị loại bỏ, hắn nhất định phải tiếp tục hợp tác với chúng ta tiếp!”

Những lời này lại có được sự tán đồng của không ít người.
“Nói không sai!”
“Không thể cắt đứt cuộc hợp tác này được!”
Mấy người này ăn nói đường hoàng nhưng trên thực tế lại đang cân nhắc đến lợi ích của mình, muốn năng lực cải lão hoàn đồng của Trần Nghiệp vẫn luôn phục vụ bọn họ.
Tổng thống cũng nói trong điện thoại: “Meghan, nghĩ hết tất cả mọi cách thuyết phục lại hắn đi!”
Meghan gọi cuộc điện thoại này tuy rằng đã tránh Trần Nghiệp nhưng cũng không đi xa cho lắm. Với thính lực của Trần Nghiệp vẫn có thể thấp thoáng nghe được tiếng kêu gào của mấy nghị viên đó.
Lập tức, trên mặt hắn mang theo vẻ lạnh lùng. Vốn hắn dự định sẽ im hơi lặng tiếng rời khỏi thế giới này, nhưng nếu mấy người đó đã vô sỉ như thế, còn muốn bắt thóp hắn, vậy hắn cũng không thể tùy tiện đi như vậy được.
Cho nên, khi Meghan cúp máy rồi quay trở lại, nghĩ xem nên thuyết phục Trần Nghiệp thế nào thì đột nhiên Trần Nghiệp nở nụ cười với cô ta.
“Trước khi đi, tặng các ngươi một món quà!”
“Quà?” Meghan sững sờ.
Ngay sau đó đôi mắt của cô ta lập tức lộ ra vẻ kinh hoàng, chỉ thấy trong tay Trần Nghiệp xuất hiện một quang cầu màu trắng sau đó rơi thẳng xuống mặt đất dưới chân. Cô ta nhớ rõ ràng lần trước khi quang cầu màu trắng này xuất hiện là lúc Trần Nghiệp dùng nó để đánh vỡ thiên thạch giáng xuống…
Sau một ngày, nước Mỹ đã thành địa ngục không người…
Bạn cần đăng nhập để bình luận