Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 1114. Thăng cấp như cưỡi tên lửa!!

Chương 1114. Thăng cấp như cưỡi tên lửa!!
Bởi vì ngày nào đám thợ mỏ cũng phải dành hầu hết thời gian để làm việc nặng, thử hỏi họ lấy đâu ra thời gian mà tu luyện nữa?
Hơn nữa đã lưu lạc tới đây thì cơ bản đều là kẻ không có con đường khác để đi, không có tài nguyên lẫn dược liệu mà muốn đạt tới cảnh giới Tiên Thiên sẽ khó khăn tới mức nào đây?
Ít nhất thì trong mười năm qua Trần Nghiệp vẫn là người đầu tiên nói mình đạt tới cảnh giới Tiên Thiên.
“Tên ngươi là gì?”
“Trần Nghiệp!”
Quản sự nghe xong lập tức lấy một bản danh sách ra rồi tìm tên Trần Nghiệp trên đó.
“Trần Nghiệp... đệ tử Trần gia, năm nay mười chín tuổi?”
“Phải.”
Trần Nghiệp đáp.
Quản sự không khỏi giật mình.
“Mới mười chín tuổi đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên, cũng coi như tư chất không tệ, sao Trần gia lại đưa ngươi tới đây?”
Quản sự hỏi câu này cũng không có gì lạ.
Bởi đệ tử trong gia tộc như Trần gia chỉ khi nào bị coi như khí tử mới bị đưa tới đào mỏ, dù tư chất có kém một chút cũng có thể tới phàm giới sống cuộc sống giàu sang như phú ông.
Thấy Trần Nghiệp do dự không đáp, quản sự mới xua tay: “Thôi thôi, nhà nào cũng có chuyện riêng, ngươi đã không muốn nói thì thôi.”
Thực ra Trần Nghiệp đang nghĩ kế.
Nhưng nếu quản sự đã nghĩ thế Trần Nghiệp cũng không nhiều lời nữa.
“Ngươi đã tìm ta thì hẳn cũng nắm được cương kình rồi phải không? Thi triển cho ta xem.” Quản sự nói.
Trần Nghiệp gật đầu, hắn nhìn cây đại thụ bên cạnh, trực tiếp đánh ra một chưởng từ xa.
Ngay sau đó.
Một đạo kình khí toát ra từ lòng bàn tay Trần Nghiệp, lao nhanh tới chỗ cái cây kia.
“Răng rắc!”
Thân cây nháy mắt bị đánh gãy, đủ thấy uy lực không nhỏ chút nào.
Đám thợ mỏ đứng xem trò vui bên cạnh thấy thế đều xôn xao kinh ngạc, sau đó lại nhìn Trần Nghiệp với ánh mắt vô cùng hâm mộ.
Quản sự hài lòng gật gù: “Cương kình ly thể, nắm giữ không tệ!”
“Chỉ mới mười chín tuổi đã đạt được cảnh giới Tiên Thiên, ngươi đã có tư cách trở thành đệ tử ngoại môn của Hóa Vũ Môn ta.”
Quản sự lại nói tiếp: “Có điều nếu muốn trở thành đệ tử ngoại môn thật sự vẫn phải qua một đợt khảo hạch nữa, khảo hạch khá nguy hiểm đấy, Trần Nghiệp, ngươi có chấp nhận không?”
“Chấp nhận!”
Trần Nghiệp bình tĩnh đáp.
Thấy thế quản sự mới nói: “Thế thì tốt, ngươi đi theo ta!”
Nói xong quản sự tự mình dẫn Trần Nghiệp đi tham gia khảo hạch của đệ tử ngoại môn.
Sở dĩ hắn ân cần như vậy là bởi quản sự ở khu mỏ còn có một nhiệm vụ khác, ấy chính là tìm kiếm nhân tài.
Nếu thực sự tìm được người có tài thì quản sự như họ cũng sẽ được thưởng xứng đáng.
Thế nên.
Dưới cái nhìn hâm mộ của vô số người, Trần Nghiệp theo vị quản sự này rời đi.
Một lát sau.
Trần Nghiệp được đưa tới một gian mật thất.
Trong mật thất không có thứ gì khác ngoài một con rối bằng đồng.
“Trần Nghiệp, khảo hạch nhập môn của ngươi chính là sống sót đủ một giờ dưới sự công kính của con rối bằng đồng kia, một giờ sau ta sẽ mở cửa mật thất, đi đi!”
Trần Nghiệp gật đầu, bước vào mật thất, mắt nhìn về phía con rối bằng đồng bên trong.
Chuyện khảo hạch này hắn chẳng để ý cho lắm.
Bởi sức mạnh cá nhân của hắn đã có thể so với cao thủ cấp “Thần Biến” rồi, mà con rối bằng đồng chỉ là khảo hạch với cấp Tiên Thiên mà thôi, như thế thử hỏi nó mạnh tới mức nào được đây?
Thế nên.
Một giờ sau, lúc quản sự mở cửa mật thất chỉ thấy Trần Nghiệp đang nhàn nhã ngồi nghỉ dưới đất.
Còn con rối bằng đồng kia đã bị Trần Nghiệp tách thành một đống phế liệu, thấy cảnh ấy mắt quản sự và trưởng lão phụ trách khảo hạch đều sáng rực lên, thái độ với Trần Nghiệp cũng thân thiện hơn nhiều.
“Con rối bằng đồng này do danh sư chế tạo, chiến lực thật sự có thể sánh bằng Tiên Thiên viên mãn! Bình thường cao thủ Tiên Thiên cũng chỉ có thể gắng gượng chống đỡ thế công của nó, vậy mà tiểu hữu lại có thể phá hủy con rối, chiến lực quả thực không tầm thường, tiền đồ nhất định là vô hạn!”
Trưởng lão phụ trách khảo hạch cười nói.
Quản sự đưa Trần Nghiệp tới cũng nói: “Tống trưởng lão nói đúng lắm, nhớ lúc trước đệ tử tham dự khảo hạch nhập môn phải cố gắng lắm mới qua được một giờ, suýt nữa thì bị con rối bằng đồng này giết chết rồi, kể cả bây giờ đệ tử cũng không dám chắc có thể hạ được con rối này chỉ trong một giờ.”
Trần Nghiệp không thích kiểu khen xã giao thế này, hắn chắp tay nói có lệ: “Đệ tử cũng chỉ là gặp may thôi.”
Ứng phó vài câu xong vị trưởng lão phụ trách khảo hạch lại giúp Trần Nghiệp chuẩn bị lệnh bài thân phận của đệ tử ngoại môn.
Trần Nghiệp vốn chỉ là phó dịch đệ tử nhưng vẫn xem như người của Hóa Vũ Môn, giờ hắn trở thành đệ tử ngoại môn thì cũng chỉ là thay đổi thân phận, thế nên thủ tục rất đơn giản.
Sau đó Trần Nghiệp liền trở thành đệ tử ngoại môn của Hóa Vũ Môn, không cần ngày ngày đi đào mỏ nữa.
Nửa ngày sau.
“Dãy núi phía trước chính là Hóa Vũ Môn tiên sơn chúng ta, nơi đó cũng chính là nền móng của Hóa Vũ Môn!”
Quản sự chậm rãi giới thiệu.
Hắn có vẻ như muốn kết thiện duyên với Trần Nghiệp nên mới chủ động đề nghị được hộ tống Trần Nghiệp tới cửa Hóa Vũ Môn.
Trần Nghiệp cũng không từ chối ý tốt của người này.
Chủ yếu là vì vị quản sự này đã hơn bốn mươi tuổi, hắn ở Hóa Vũ Môn gần ba mươi năm, tuy chức vị không cao nhưng với tuổi đời như thế thì chắc chắn là kẻ thạo tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận