Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện
Chương 881. Thành viên mới gia nhập nhóm trò chuyện!
[Xin chú ý: Nhóm trò chuyện chiều của bạn có thành viên mới gia nhập!]
[Thất công chúa đã gia nhập nhóm trò chuyện chiều.]
[Thiếu chưởng môn Hoa Sơn đã gia nhập nhóm trò chuyện chiều.]
[Lý Mộng Điệp đã gia nhập nhóm trò chuyện chiều.]
Trong phủ đô đốc, tiếng nhắc nhở của hệ thống lập tức thu hút sự chú ý của Trần Nghiệp. Hắn mở giao diện của nhóm trò chuyện ra, quả nhiên nhìn thấy có thêm ba thành viên mới.
Thất công chúa, thiếu chưởng môn Hoa Sơn và Lý Mộng Điệp.
Nhìn thấy những cái tên này Trần Nghiệp lại hơi nhíu mày.
Hắn vốn cho rằng nhóm trò chuyện chiều tên như ý nghĩa, toàn bộ thành viên chắc hẳn đều tới từ thế giới hoạt hình mà hắn biết mới đúng, cũng giống như phó bản tháp Luân Hồi vậy.
Kết quả hình như cũng không phải thế.
Trong những cái tên này hắn lại không biết một người nào cả.
Lúc này trong nhóm yên tĩnh, Trần Nghiệp cũng không có hứng thú nói chuyện.
Ba thành viên khác đã sớm bị thứ trong đầu làm cho sợ ngây người, trước khi nghiên cứu rõ ràng đều không dám nói lung tung.
Rất lâu sau, cuối cùng trong nhóm cũng có người không nhịn được mà cẩn thận lên tiếng.
Thiếu chưởng môn Hoa Sơn: “Này! Người nào thi triển yêu pháp đó? Dám làm hại bản chưởng môn?”
Không ai trả lời.
Thiếu chưởng môn Hoa Sơn: “Dám làm không dám nhận sao? Đồ chuột giấu đầu hở đuôi!”
Rất dễ nhận thấy thiếu chưởng môn Hoa Sơn coi nhóm trò chuyện này thành loại yêu pháp nào đó.
Dựa theo phong cách nói chuyện của thiếu chưởng môn này hình như hắn ta là một người cổ đại, không biết hệ thống là gì cũng rất bình thường thôi.
Trong nhóm vẫn không có người nào nói gì như cũ.
Tính cách của hai thành viên khác cũng khá dè chừng.
Trần Nghiệp nghĩ ngợi một chút, quyết định vẫn nên gửi một thông báo nhóm cho những người mới này: “Người mới, có thể gia nhập nhóm này có lẽ là cơ duyên của các ngươi, hãy nghiên cứu cẩn thận các tính năng của nhóm, mỗi ngày điểm danh có thể nhận được điểm nhóm. Điểm nhóm có thể dùng để mua vật phẩm trong thương thành của nhóm, khi điểm nhóm đạt đến một trăm điểm có thể tạm thời mở thông đao chiều một lần, gặp phải nguy hiểm hoặc khó khăn không có cách nào giải quyết có thể mời nhóm trưởng ra tay giúp một lần.”
Những nội dung thông báo nhóm này đều không phải Trần Nghiệp bịa lung tung mà là nhóm trò chuyện quả thật có chức năng này.
Về phần làm sao hắn biết thì đương nhiên là do hắn đã nghiên cứu nhiều ngày như vậy ra rồi.
Thành viên nhóm đều có thể điểm danh nhận được điểm, chỉ có chủ nhóm Trần Nghiệp là không có cách nào điểm danh. Các duy nhất để hắn nhận được điểm chính là giúp các thành viên khác.
Đoạn thông báo này vừa phát ra, chưa quá bao lâu trong nhóm lại xuất hiện nhắc nhở.
[Thiếu chưởng môn Hoa Sơn điểm danh thành công, điểm nhận được: 11.]
[Lý Mộng Điệp diểm danh thành công, điểm nhận được: 9.]
[Thất công chúa điểm danh thành công, điểm nhận được: 23.]
Trần Nghiệp thấy thế trên mặt lộ ra nụ cười.
Những người mới này không ngốc, khả năng học hỏi cũng rất nhanh.
Tiếp theo trong nhóm lại không có người nào nói chuyện.
Phỏng chừng ba người mới này đều đang nghiêm túc nghiên cứu nhóm trò chuyện, Trần Nghiệp cũng không quan tâm nữa mà nằm trên sô pha ngủ trưa.
Bây giờ trạng thái của hắn cũng tương tự với Kizaru mỗi ngày đều quẹt thẻ đi làm, đi làm không phải ngủ thì chính là đọc báo, trải qua cuộc sống chín giờ sáng đến năm giờ chiều về.
Cùng lúc đó tại một thế giới chưa biết.
Đây là một thành phố giống như đống đổ nát, trên con đường trống trải không nhìn thấy một người sống nào. Thi thoảng có tiếng kêu gào khủng khiếp như của dã thú truyền ra khiến người không rét mà run.
Lúc này trong một góc tối tăm nào đó có mấy người đang trốn. Những người này đều mang theo vũ khí, quần áo trên người dường như là một loại đồ tác chiến có hơi tương tự với lính đánh thuê.
Trên mặt mỗi người đều dày dạn phong sương. Người dẫn đầu là một cô gái thoạt nhìn tuổi tác cũng không lớn, phỏng chừng cũng chỉ hơn hai mươi. Cô ta đeo mặt nạ khiến người không nhìn rõ được diện mạo của mình, chỉ có một đôi mắt to trong veo để lộ ra ngoài.
Cô ta chính là “Lý Mộng Điệp” vừa mới gia nhập vào nhóm trò chuyện.
Lúc này vẻ mặt của Lý Mộng Điệp ngạc nhiên, rõ ràng là bị nhóm trò chuyện trong đầu làm cho kinh ngạc.
Thân là một người hiện đại, cô ta có thể nhanh chóng hiểu rõ một vài chức năng của nhóm trò chuyện. Cũng chính vì như vậy mới khiến cô ta cảm thấy khó tin.
Nhóm trò chuyện này rốt cuộc đã chui vào đầu cô ta như thế nào? Loại chức năng thần kỳ đó là thật hay giả?
Đặc biệt là một trăm điểm có thể mở chức năng thông đạo chiều tạm thời, có thể triệu hồi chủ nhóm giúp giải quyết hoàn cảnh khó khăn?
Vậy hoàn cảnh khó khăn mà cô ta gặp phải hiện tại, chủ nhóm thật sự có thể giúp giải quyết được sao?
Kẻ địch chính là thú vương cấp năm đó!
Đừng để gọi nhóm chủ tới rồi kết quả lại khiến chủ nhóm cũng bị liên lụy.
Cho nên, từ sau khi nhóm trò chuyện xuất hiện trong đầu cô ta, Lý Mộng Điệp vẫn không nói chuyện mà chỉ lặng lẽ nghiên cứu.
“Đội trưởng! Đội trưởng.” Tiếng gọi nhỏ của đồng đội cắt ngang dòng suy nghĩ của cô ta.
“Hửm?”
“Đội trưởng, ngươi sao thế? Gọi ngươi nửa ngày cũng không nghe thấy sao?”
“Ta vừa thất thần, sao thế? Có phát hiện mới sao?”
“Đúng! Làn sóng thú đang tiến đến gần thành phố ngầm số hai, đội trưởng, chúng ta nên làm thế nào đây?”
Nghe được lời này, trong đôi mắt của Lý Mộng Điệp lộ ra vẻ lo lắng sâu sắc.
Một khi bị thú vương phát hiện ra sự tồn tại của thành phố ngầm số hai vậy hơn triệu người còn sống sót trong thành phố ngầm số hai sẽ gặp nguy hiểm mất.
Trước mắt trên thế giới này vẫn chưa có người nào hoặc là vũ khí gì có thể đối phó được với thú vương.
Vũ khí hạt nhân cũng không được!
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lý Mộng Điệp cắn răng bảo: “Tiếp tục giám sát, nếu như bọn chúng vẫn tiếp tục tiến lại gần thành phố số hai, chúng ta sẽ nghĩ cách dụ bọn chúng đi, tuyệt đối không thể để bọn chúng phát hiện ra thành phố số hai!”
Thiên Vũ đại lục, đây là thế giới vũ lực đứng đầu.
Võ giả mạnh mẽ có thể dao chẻ súng bắn cũng không vô đầu được, ngự không mà bay, thậm chí có thể một người chặn vạn quân!
Ngoài ra tuổi thọ của võ giả cũng vượt xa người thường. Võ giả có tu vi càng cao càng có thể sống lâu. Kỷ lục cao nhất là một vị cường giả cấp võ thần sống chừng năm trăm năm mới tọa hóa.
Ở vương triều Đại Ly có một ngọn núi rất nổi tiếng tên là Hoa Sơn. Ngọn núi này không cao cũng không có phong cảnh tuyệt đẹp, sở dĩ độ nổi tiếng của nó cao là vì trên núi có một môn phái võ giả.
Phái Hoa Sơn!
Tương truyền rằng tổ tiên của phái Hoa Sơn từng xuất hiện một cao thủ cấp bậc đại tông sư, khiến phái Hoa Sơn nhanh chóng nổi tiếng.
Nhưng hơn trăm năm qua, phái Hoa Sơn hiện giờ không có người kế tục đã khá nghèo túng. Đặc biệt là chưởng môn đời trước còn chọc phải cường địch, sau khi chết oan chết uổng lại càng tạo thành đả kích nặng nề cho phái Hoa Sơn!
Vị cường địch đó còn nói muốn tới tiêu diệt toàn bộ phái Hoa Sơn.
Đệ tử phái Hoa Sơn có được tin tức đều nhao nhao trốn đi, chỉ còn lại mấy nhân vật thân thiết còn đang vất vả chống đỡ.
Tình cảnh khó khăn mà phái Hoa Sơn phải đối diện hiện giờ cũng không chỉ là sự uy hiếp của cường địch, nững nhân sĩ võ đạo khác cũng đều trèo lên đỉnh, muốn chiếm nền móng truyền thừa của phái Hoa Sơn làm của riêng.
Tất cả mọi người đều cảm thấy, cục diện mà phái Hoa Sơn phải đối mặt hiện tại là một cục diện khó giải, chỉ sợ không đến bao lâu nữa môn phái đã tồn tại hơn trăm năm này cũng sắp hoàn toàn biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận