Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện
Chương 998. Cho ngươi một bài học
Trên mặt hồ, một con thuyền gỗ đang lênh đênh đi.
Lý Tiêu Dao ngồi trên ghế, trong tay ôm một thanh bảo kiếm. Thanh bảo kiếm này là Lý đại thẩm giao cho hắn ta trước khi hắn ta đi. Nghe nói là kiếm mà Lý Tam Tư đặc biệt để lại cho Lý Tiêu Dao.
Tuy rằng Lý Tiêu Dao rất chán ghét người cha không có trách nhiệm này, nhưng vẫn thích thanh kiếm này không rời tay.
Chẳng qua lúc này, trên mặt hắn ta vẫn lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.
Thật sự thì trên hồ chỉ có một mảnh trắng xóa, không có gì đẹp hết cả. Loại người có tính cách hoạt bát như Lý Tiêu Dao hoàn toàn không thẻ ngồi yên được.
Ánh mắt của hắn ta không nhịn được mà nhìn về phía Triệu Linh Nhi và Trần Nghiệp đang ngồi phía sau mình.
Lúc này, hai vợ chồng đang lén nói chuyện riêng trông rất ân ái, khiến Lý Tiêu Dao nhìn mà tim càng phiền càng loạn hơn. Hắn ta không nhịn được mà hỏi: “Đại ca, phải bao lâu nữa chúng ta mới có thể cập bến?”
Trần Nghiệp nghe thế mới ngẩng đầu lên, nhìn Lý Tiêu Dao và hỏi: “Sao thế? Không ngồi nổi nữa rồi à?”
“Đúng đó!” Lý Tiêu Dao đáp: “Ngồi thuyền chán bỏ xừ.”
“Chán cũng phải nhịn, lẽ nào ngươi còn muốn bay qua đó chắc?” Trần Nghiệp thản nhiên đáp.
Lý Tiêu Dao á khẩu, lầm bầm: “Ta cũng chỉ hỏi thôi mà…”
Ký ức của hắn ta vẫn chưa khôi phục nên cũng không biết đại ca hờ này của mình thật sự biết bay…
Lại chịu đựng thêm vài tiếng nữa, cuối cùng lúc sắc trời gần tối đen thuyền mới cập bến Tô Châu.
“Tiểu Bạch ca ca, chúng ta tới rồi.”
Triệu Linh Nhi nhìn tường thành Tô Châu dày rộng, cười hỏi: “Nơi này chính là Tô Châu sao? Đông người quá!”
Cô ta đã nghe qua câu trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng này từ trong miệng Trần Nghiệp, nên đã mong chờ thành Tô Châu phồn hoa này từ lâu.
Lý Tiêu Dao đứng trên bến tàu, vẻ buồn bực trên mặt đã bị quét sạch, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thành Tô Châu trù phú náo nhiệt không rời mắt, tò mò với bất cứ thứ gì trông thấy.
Dù sao thì trấn Dư Hàng cũng chỉ là một thị trấn nhỏ, hiển nhiên không thể phồn vinh bằng Tô Châu được.
Bây giờ tâm thái của Lý Tiêu Dao giống như người nhà quê lần đầu tiên được vào đô thành lớn vậy.
“Chị dâu, bên đó bán đồ chơi làm bằng đường kìa, ngươi muốn ăn không? Ta sẽ mua một cái cho ngươi.”
“Được! Ta vẫn chưa từng nếm đồ chơi làm bằng đường bao giờ! Tiêu Dao, thứ này ngon không?”
“Đương nhiên là ngon rồi, có vị ngọt này, chị dâu đợi nhé…”
Lý Tiêu Dao nói xong bèn chạy đi mua đồ chơi làm bằng đường. Trước khi ra cửa, Lý đại thẩm đã nhét không ít bạc vụn cho hắn ta, tất cả đều đựng trong túi tiền.
“Ông chủ, cho ba cây nhé.”
Lý Tiêu Dao vừa nói vừa móc túi tiền ra, trực tiếp tìm tiền bên trong.
Lập tức, hành động ngu ngốc của hắn ta đã thu hút không ít người xung quanh, trong đó càng có không ít ánh mắt tràn đầy vẻ ác ý.
Hắn ta ngoảnh mặt làm ngơ, tìm được ba đồng tiền từ trong túi tiền đưa cho ông chủ bán kẹo.
Ông chủ là một người hàm hậu thành thật, vừa giao ba cây kẹo cho Lý Tiêu Dao vừa nhỏ giọng nhắc nhở: “Chàng trai, lần đầu tiên ra ngoài phải không? Có tiền không thể cho người khác nhìn thấy, ngươi rước phải phiền phức rồi.”
Lý Tiêu Dao nghe thế cũng sững sờ, cảm thấy ông chủ này quá kỳ lạ…
Trấn Dư Hàng dân phong kiểu cổ, Lý Tiêu Dao vẫn chưa từng chịu đòn hiểm của xã hội đương nhiên không hiểu lời mà ông chủ nói.
Trần Nghiệp nhìn thấy một màn này, không nhịn được mới nói với Triệu Linh Nhi: “Tiểu tử này vẫn chưa có kinh nghiệm!”
Triệu Linh Nhi sững sờ, nhìn Lý Tiêu Dao rồi hỏi với vẻ khó hiểu: “Tiểu Bạch ca ca, sao lại nói vậy?”
“Ra ngoài phải đề phòng ánh mắt người ngoài, bằng không chắc chắn sẽ bị một vài người xấu nhìn trúng.”
Trần Nghiệp cũng có chút ý tứ chỉ dạy Triệu Linh Nhi, nói: “Linh Nhi, ngươi cứ để ý mà xem, không bao lâu nữa tiền của Tiêu Dao sẽ không còn thuộc về hắn nữa đâu.”
Nghe được lời này, Triệu Linh Nhi tò mò nhìn chằm chằm vào Lý Tiêu Dao.
Lý Tiêu Dao không có kinh nghiệm ra ngoài, mà cô ta cũng không có như thế.
Lúc này, Lý Tiêu Dao đang cầm ba cây kẹo, hào hứng chạy về bên này. Hắn ta chẳng hề hay biết có vài người đang nhanh chóng lại gần mình. Đột nhiên một thiếu niên choai choai gầy nhỏ “bất cẩn” đâm vào lòng Lý Tiêu Dao.
“Ui da! Xin lỗi xin lỗi, ta không nhìn thấy…” Thiếu niên vội vàng xin lỗi Lý Tiêu Dao.
Lý Tiêu Dao cũng không có trở ngại gì lớn, chỉ bảo: “Ta không sao, ngươi đi đi.”
Nhìn đến đây,Trần Nghiệp lắc đầu đánh giá: “Ngốc thật.”
Triệu Linh Nhi dường như vẫn chưa nhìn ra được có gì không đúng, theo bản năng hỏi: “Tiểu Bạch ca ca, Tiêu Dao thế nào rồi?”
“Đợi hắn qua đây là biết.”
Sau đó, Lý Tiêu Dao chạy qua: “Đại ca, đại tẩu, ta mua được kẹo rồi, mau thử đi, ngọt lắm đó.”
Người này tranh công giống như một đứa trẻ vậy.
“Cảm ơn Tiêu Dao!” Triệu Linh Nhi nhìn đồ chơi làm bằng đường đáng yêu ngược lại vô cùng vui vẻ.
Trần Nghiệp cũng nhận một cây qua cắn một miếng, hương vị thật sự… bình thường. Ngọt thì cũng ngọt đấy, nhưng trong này còn có không ít vị chát, ảnh hưởng tới khẩu vị.
Nghĩ lại thì cũng đúng thôi, ở thời đại này cũng không có hương liệu với bột gì đó, khẩu vị kém chút cũng bình thường, thắng ở cái lành mạnh!
“Tiêu Dao, tiền mà thím cho ngươi đâu?” Trần Nghiệp vừa ăn vừa hỏi.
Vừa rồi hắn không ngăn cản tên trộm đó chính là muốn cho Lý Tieu Dao nhớ một bài học. Phỏng chừng có bài học này rồi, sau này hắn ta sẽ chú ý hơn.
“Ở chỗ ta này.” Lý Tiêu Dao nói xong, duỗi tay sờ vào túi áo, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Tiền đâu? Tiền của ta đâu? Sao lại không thấy nữa?”
Vừa ra ngoài đã làm mất tiền, lập tức khiến Lý Tiêu Dao gấp đến mức túa mồ hôi đầy đầu, cũng không còn để ý đến cây kẹo trong tay nữa.
“Lẽ nào vừa rồi đánh rớt sao? Đại ca đại tẩu, các ngươi tìm giúp ta đi.”
Triệu Linh Nhi lại nhìn về phía Trần Nghiệp với ánh mắt sáng ngời: “Tiểu Bạch ca ca, tiền của Tiêu Dao có phải đã bị thiếu niên vừa rồi đâm vào hắn nhân cơ hội trộm mất không?”
Trần Nghiệp vừa cười vừa đáp: “Linh Nhi thật thông minh!”
Lý Tiêu Dao cũng nhớ ra thiếu niên vừa va vào hắn ta, lập tức nổi giận: “Móc túi! Có móc túi!”
Ánh mắt của hắn ta nhìn xung quanh nhưng nào còn tìm được bóng dáng của tên trộm nhỏ đó nữa?
“Đại ca, nếu ngươi đã nhìn thấy trộm tại sao không nhắc ta!” Mặt Lý Tiêu Dao nhăn như khổ qua.
“Nhắc ngươi? Ví dụ một mình ngươi ở bên ngoài, người khác cũng có nghĩa vụ nhắc nhở ngươi sao?”
Trần Nghiệp dạy dỗ: “Ta không nhắc nhở ngươi là muốn cho ngươi nhớ kỹ bài học này, sau này ở bên ngoài có tiền không được để người khác nhìn thấy! Lần này chỉ là một tên trộm nhỏ còn đỡ, lần sau nói không chừng sẽ gặp người tàn nhẫn muốn giết người cướp của.”
“Nhớ lấy, Tiêu Dao, người xấu ở bên ngoài nhiều hơn trong tưởng tượng của ngươi nhiều, có rất nhiều người không muốn lao động, chuyên môn làm vài chuyện hãm hại lừa đảo!”
Nghe được lời này, Triệu Linh Nhi có hơi đăm chiêu.
Lý Tiêu Dao lại có hơi không phục: “Ai dám giết người cướp của chứ, ta sẽ đánh bọn họ răng rụng như ngô!”
“Ngươi cảm thấy ngươi rất biết đánh?” Trần Nghiệp nói với vẻ khinh thường: “Cho dù ngươi biết đánh nhưng ngươi có thể ngăn được mấy thủ đoạn hạ tiện không? Đánh lén, ám toán, thậm chí là hạ độc, ngươi có thể phòng được mấy lần?”
“Đừng quên, ngươi đã trúng Vong Ưu Cổ thế nào!”
Lời này vừa nói ra, Lý Tiêu Dao lập tức không tức nổi nữa…
Bạn cần đăng nhập để bình luận